Chiếm thế thượng phong?
Bấy giờ, chẳng một ngôn từ nào có thể hình dung được sự chấn động của bọn họ, cả Cơ Tuyết cũng vậy, thậm chí cô ta còn tưởng là mình nhìn lầm, hoa mẳt, hết sức sững sờ và ngơ ngác.
Nhất là Cơ Xung, kẻ từng bị Trần Đức đánh choáng váng ngất xíu, bị thương vào một tháng trước, hắn đứng trong đám võ giả cung Hải Vương, sắc mặt có thế nói là hết sức đặc sắc.
Nhớ tới mấy ngày trước, hắn vẫn còn gào mồm mắng Trần Bát Hoang là thứ rác rưởi ớ địa cầu, là một con kiến hôi, là thằng ranh con, lúc này sắc mặt
Cơ Xung hẽt đo rôi lại tràng.
Bấy giờ, hắn mới nhận ra được một điều, đó là bản thân với Trần Bát Hoang có sự chênh lệch lớn đến mức nào!
Lớn đến mức… Đến mức không thế dùng phép so sánh nào để đong đếm được!
Kẻ thật sự là rác rưới, là con kiến hôi, là ranh con ở đây không phải Trần Bát Hoang, mà chính là Cơ Xung hắn!
“Sao… Sao lại nhưthế được?”
ở một nơi rất xa, Kim Tứ Hải nhìn Trần Bát Hoang, trong con ngươi là vẻ khó hiểu, chấn động và đầy nghi ngờ.
Hắn có thể chắc chắn trăm phần trăm Trần Bát Hoang chỉ là một võ giả cảnh giới Hỗn Nguyên, nhưng… Nhưng mà tại sao chí một đấm cúa anh đã có thể phá vỡ chiến giáp, phá hủy cánh tay hẳn?
Sợ!
Tất cả mọi sự tự tin, kiêu ngạo, ngông cuồng của Kim Tứ Hải đã hoàn toàn biến thành sự sợ hãi đến tột cùng.
Nhưng…
Một giây sau đó.
Bóng dáng Trần Bát Hoang chợt lóe, trong một hơi thở, anh đã đứng trước mặt Kim Tứ Hải, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: ‘Tông chủ Bát Nguyên Tông đúng không? Đã nói là đánh liều cả mạng cơ mà, sao mày lại nghỉ ngơi thế?”
“Đứng dậy đánh đi!”
“Rầm!”
Trong phút chốc, Trần Đức lại ra tay, Ly Hỏa hừng hực bùng lên bốn phía, bao trùm lấy nầm đấm Trần Đức, lại là một đấm rơi xuống.
Một đấm đó trực tiếp xuyên thủng ngực Kim Tứ Hải, xuyên qua xương sườn hắn, khiến ngũ tạng hẳn vỡ nát.
“Phụt!”
Miệng Kim Tứ Hái phun đầy máu tươi, hắn muốn đỡ lại, nhưng sức phòng ngự của hắn chẳng khác gì một tờ giấy mỏng manh trước mặt Trân Đức.
Yếu ớt không thể chịu nổi một đòn, lại văng ra xa, máu tươi lướt qua bầu trời.
Hẳn trừng lớn hai mắt, như thể vừa gặp ma.
Tên này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!
Vượt qua hai… Hai cảnh giới đánh với hân một trận thì thôi đi, còn… Còn nghiền nát hắn như thế?
Đúng vậy.
Chính là nghiền nát!
Kim Tứ Hải hoảng sợ phát hiện, trước mặt Trần Bát Hoang, cao thủ Cố Bản bát giai như hắn lại không thế đánh trả lại dù chí là một đòn!
Đối mặt với Trần Đức, cả người hắn run lên, từ trong ra ngoài, không ngừng run lấy bấy vì sợ hãi, trực tiếp hình thành một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
“Cậu… Cậu Trần, tôi nhận thua, tôi nhận thua, tôi lập tức rời khỏi Hải tộc!”
Hàng ngàn hàng vạn mạch suy nghĩ quay trở về, hành động đầu tiên của Kim Tứ Hải là nhận thua!
Hắn không nhận thua cũng chẳng được!
Bời vì hắn biết rõ Trần Bát Hoang vần chưa dùng hết sức!
Anh tung ra tổng cộng hai đấm.
Hai đấm đó, với trạng thái và vẻ mặt của anh thì cùng lắm cũng chỉ tới nửa phần sức mạnh, thậm chí còn chưa tới nửa phần!
Biến thái đến thế rồi còn đánh như nào được nữa?
“Nhận thua? Kim tỏng chủ đang đùa với tôi đấy
à?”
Ánh mắt Trần Đức nhìn hắn, lại sải bước, thong thả đi tới: “Chúng ta đã giao ước là phải có một người ngã xuống rồi mà, không phải sao?”
Giọng của anh rất lạnh.