Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Hà Đồn hết sức khó coi, sao anh ta không biết người trước mắt cho được?

Hắn ta chính là một tay giang hồ ớ khu bắc, tên gọi Long Tiếu Hổ.

Hà Đồn thật sự không ngờ Thang Yến lại mời đến một nhân vật lớn như vậy.

Tim anh ta bỗng chốc đập nhanh hơn, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng sợ hãi: “Trần Đức, anh mau đi đi, đi nhanh, nghĩ cách rời khỏi nơi đây, càng nhanh càng tốt .

Trần Đức không để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục châm cứu.

“Anh là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân?”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh thoáng thay đổi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói chuyện với Long Tiếu Hổ.

Ai ngờ, cô vừa bước lên thì bị Thang Yến đẩy một cái: “Đồ gái điếm, mày là cái thá gì chứ, anh Long là người mà mày có thể tiếp cận được à?”

Thang Yến tỏ vẻ uất ức, nói: “Anh Long, huhu, anh nhất định phải làm chủ cho em, anh nhìn em mà xem, em biến thành cái dạng gì rồi, huhu…”

“Em nói em quen biết anh, vậy mà lũ chó chết này chẳng những không nể mặt, còn đánh em thành như vậy. Anh Long, không phải anh khống chế khu bắc thành phố Tân sao?”

Liếc nhìn dáng vẻ của Thang Yến, sắc mặt Long Tiếu Hổ có hơi khó coi.

Nói gì thì Thang Yến cũng từng là người đàn bà của hắn ta.

Cô ta bị đánh thành như thế khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Quan trọng hơn nữa chính là kể từ lúc hắn ta đến đây, tên khốn kia vẫn luôn châm cứu, đưa lưng về phía hắn ta.

Ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Long Tiếu Hổ tung hoành ở thành phố Tân đã nhiều năm, khắp khu Bắc có ai dám phớt lờ hắn ta như vậy?

Thoáng cái, trong lòng hắn phừng phừng lửa giận.

Vừa nghĩ đến việc là một đàn anh mà bị ngó lơ, hắn ta càng thêm tức giận.

Tuy biết những lời Thang Yến nói không hẳn là sự thật, nhưng Long Tiếu HỐ vẫn gằn giọng nói: “Em yên tâm, ai dám động vào em, anh sẽ bắt kẻ đó đền bù gấp 10 lần. Đế anh nhìn xem, ở khu bắc thành phố Tân này có ai dám không nể mặt Long Tiếu Hổ”.

Hắn ta tiến lên trước vài bước, tiến đến gần Trần Đức, nhìn một lượt từ cao xuống thấp cái tên vẫn luôn đưa lưng về phía mình, rồi nói: “Này, thằng nhóc kia, nhìn thấy Long Tiếu Hổ tao mà dám ngó lơ vậy à? Mày quá đáng rồi đấy! Chắc là mày chưa từng nghe danh tao, đúng không?”

“Cho mày thời gian ba nhịp thở, mau quay lại đây!”

Âm thanh nặng nề vang vọng trong phòng khách.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng đè nén.

Trương Ngọc Tiên bị dọa run cầm cập, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh cũng hết sức khó coi.

Thang Yến thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, xen lẫn hưng phấn và kích động. Cô ta đã không chờ nối nữa, sớm muốn ra tay với Trần Đức, thế nên cũng bước qua bên đó, sóng vai với Long Tiếu Hổ.

Trần Đức vẫn không quay đầu lại, anh không rảnh để ý đến người phía sau.

“Trần Đức…”, thấy Trần Đức bất động, Hà Đồn vô cùng lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Long… anh Long đang đứng phía sau anh, anh mau trả lời anh ta một tiếng!”

Thế nhưng Trần Đức vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cũng không quay đầu lại mà chuyên tâm chữa trị cho Hà Đồn.

Phía sau anh, sắc mặt Long Tiếu Hổ ngày càng âm u.

Chưa có ai dám phớt lò hắn ta như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK