Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn những cường giả ôn hòa nhã nhặn ngồi luận đạo cùng nhau, ở Tây Thần Châu rất hiếm.

Người có thể làm được thì khinh thường làm, người không thế làm được thì có lòng nhưng bất lực.

Chỉ có đảo Định Thiên mới có thế cung cấp cơ hội như vậy.

Đến hoàng hôn ngày thứ năm, Cát Phong Hành đã quay lại, không có gì khác, chỉ vì quy định của đảo Định Thiên, thời gian luận đạo chỉ có năm ngày, mà sau luận đạo chính là cơ hội cho mọi người lấy đi kích Định Thiên!

Đồng thời,

Còn có thể thử nghiệm đi lấy được phần truyền thừa Thiên Yêu Hoàng đế lại cách đây một trăm ngàn năm.

Nếu là quá khứ, Vân Diệp sẽ không ỏm theo hy vọng gì, nhưng năm nay có Sở Hiên ở đây, ngược lại ông ta mang theo mấy phần khao khát và kỳ vọng.

Suy cho cùng,

Nếu như sở Hiên có thế lấy đi kích Định Thiên thì cũng xem như nhận được một ân tình lớn từ đảo Định Thiên, quan hệ giữa học cung Đạo Vận và đảo Định Thiên sẽ lại càng cao thêm một tầng.

Nếu có thể lấy được phần truyền thừa Thiên Yêu Hoàng lưu lại trong truyền thuyết thì càng tốt, cứ như vậy ông ta cũng có thế nhận được chút tiền thưởng, đảy là giao hẹn đã định giữa ông ta và Cát Phong Hành.

“Keng!”

“Keng!”

Khi một tràng chuông vang lẻn, tiếng trong sân luận đạo dần dần yên tĩnh, các loại dị tượng lần lượt biến mất, Vân Diệp cười đứng dậy: “Chư vị, đại hội luận đạo lần này đến đây là kết thúc, tiếp theo chính là thời gian giao lưu tự do của mọi người, đồng thời trong một ngày này, các vị thử xem có thế nhận được sự đồng ý của kích Định Thiên hay không, nếu có năng lực, có thế lấy nó đi!”

ở đây mỗi người đều có cơ hội,

Đây là quy định đảo Định Thiên lập ra.

Nhưng,

Mấy chục năm qua, đại hội luận đạo không biết đã mở bao nhiều lần, thần kích Định Thiên vẩn không chuyến động phân nửa, nhưng có thể tưởng tượng rằng, muốn lấy nó đi là một chuyện cực kỳ chật vật.

Trong đám người, Trần Đức hít một hơi thật sảu, rồi lại thở dài, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng đầy khao khát: “Cuối cùng đã chờ đến giờ phút này”.

Thần kích Định Thiên xếp thứ tư trong bảng xếp hạng thần binh.

Sự mạnh mẽ của nó là điều không thể nghi ngờ.

Trẽn đời này không biết có bao nhiêu người muốn có được nó, chỉ tiếc là cho dù là người thế lực hạng nhất hay người của thế gia viền cổ, đến nay vẩn không ai có thế lấy nó đi.

Thậm chí,

Người của bốn đất nước trong truyền thuyết cũng từng đã tới nơi đây, đã thử, nhưng vẫn về tay không.

Có thể tưởng tượng ra sức hấp dằn của nó.

Cho nên,

Dù biết rõ không có cơ hội gì, nhưng vẫn có rất nhiều nhiều người nhao nhao muốn thử.

Vân Diệp vừa dứt lời,

Cường giả ngồi vị trí trên cùng liền đứng dậy.

“Vản thánh chủ, tỏi bằng lòng thử một lần!”

“Thánh chủ, đế tôi thử!”

« II

Trương Hằng Chi, Lảm Hàn Quang cũng ờ trong mấy người này, vừa dứt lời, lập tức đi về phía thần kích Định Thiên.

Nhưng hiện thực rất tàn khốc, bất luận là Trương Hằng Chi hay Lâm Hàn Quang cũng chỉ đến gần thần kích Định Thiên trong phạm vi năm trăm mét, sau đó thực sự không chịu nối, không thể khỏng từ bỏ.

Sau bọn họ, lại có hơn ngàn người tiến lên thử sức, không aỉ ngoạỉ lệ, tất cả đều mất công quay về.

Thần kích Định Thiên quá thần dị, tất cả những ai lại gần trong phạm vi nhất định, trọng lực sẽ tăng thêm vạn lần, hơn nữa, một loại sát ý rõ ràng nổi lên, trong số những người lên thử sức, có một phần ba số người bị thương nặng vì không kịp lùi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK