Mấy vạn năm trước, một lão già hóa thạch của tộc Tu La bị người ta đánh lén đến chết, các đời con cháu tộc Tu La vẫn luôn truy sát kẻ đánh lén đó, dùng hết bốn năm vạn năm đế đánh tan xương nát thịt kẻ đó, thần hồn tiêu tán, từng chấn động một thời.
“Con kiến không biết trời cao đến thế nào, đất rộng đến thế nào, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội nhìn rõ bản thân”, Sở Hiên thản nhiên nói: “Chẳng phải anh muốn thử xem có thế có được thần kích Định Thiên không à? Được, tôi chạy cùng một tuyến đường với anh, cùng tiến lên, xem ai có thế giành được nó”.
“Cậu Sở, cậu đang đùa à? Dựa vào hắn mà cũng muốn có được thần kích Định Thiên?”, ớ phía không xa, sở Kiều cười, vô cùng xinh đẹp: “Anh cảm thấy với thực lực của anh, có thế lại gần thần kích Định Thiên sao? Ha ha…”
“Đúng thế, cậu sờ, tôi thấy cậu đừng chấp anh ta, đúng là lãng phí thời gian”.
“Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn tranh giành thánh nữ Tịch Dao với anh, đúng là nằm mơ, thánh nữ có thể thích hắn chắc?”
Phía xa, đám người Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang nói lời chế nhạo, khích bác, bất luận suy nghĩ thế nào, xuất phát từ nguyên nhân gì, Vân Tịch Dao cũng tuyệt đối sẽ không thích Trần Bát Hoang chứ? Phải biết rằng, với vẻ đẹp cúa Vân Tịch Dao, có vô số cường giả cúa thế giới Đại Thiên theo đuổi cô ta, Trần Bát Hoang là cái gì? Dám tranh phụ nữ với sớ Hiên?
Một câu nói, nghé con mới sinh chắng biết sợ cọp!
Cũng chỉ có sở Hiên sợ bấn tay, đối lại là bọn họ, sớm đã tát chết anh!
Sở Hiên nhếch miệng: “Tôi vẫn luôn coi trọng công bằng, công chính, người ta muốn tranh giành, đương nhiẽn phải cho một cơ hội, chẳng phải sao?”
“Cậu nhóc, chúng ta bắt đầu thôi…”
Vừa dứt lời, Sở Hiên đã cất bước chân đi về hướng kích Định Thiên.
Hành động của hắn ta khiến tất cả mọi người, bao gồm đám người Cát Phong Hành, Vân Diệp đều dồn ánh mắt lẻn hắn ta.
Còn Trần Bát Hoang, không ai quan
tâm.
Có ai lại đi đế ý một con kiến chứ?
Mấy trăm ngàn người có mặt, sờ Hiên là người có cơ hội giành được kích Định Thiên nhất, không có người thứ hai.
Nơi này chính là vũ đài của một mình Sở Hiên!
Hắn ta cất bước chân, tốc độ không nhanh không chậm.
Lúc bước ra bước đầu tiên, tiếng cười chế nhạo xung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều!
Bởi vì một bước đó của Trần Bát Hoang, anh vụt người trực tiếp tiến lên mấy chục mét!
Hơn nữa, hoàn toàn không nhìn ra vẻ vất vả, đau khổ gì!
Phải biết rằng, từ vị trí của Trần Đức đi đến chỗ kích Định Thiên, bước ra một bước cũng đã vượt qua chín mươi chín phần trăm số người có mặt ở đây!
Anh chỉ bước ra một bước mười mấy mét, đã vượt qua chín mươi chín phần trăm số người!
Ngay cả Trương Hẵng Chi, Lâm Hàn Quang, cùng một số cường giả bên cạnh họ, như Tôn Đạo Ngọc trước đó muốn giết Trần Đức, bị Trần Đức dọa sợ lập tức nhường vị trí, và cả Đỗ Phi Thiên, Ngũ Lương Nghiệp qua lại thân thiết với họ, đều sửng sốt.
Hiến nhiên, bọn họ thực sự không ngờ Trần Đức có thể bước đi, vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên!
Bước đầu tiên chỉ là bắt đầu, sau đó, Trần Đức đi bước thứ hai.
Lại mười mấy mét!
Bước thứ ba!
Lần này, trực tiếp đi ra bốn năm mươi mét!
Ngay cả sờ Hiẽn ớ phía xa cũng khẽ cau mày.
Nhưng.
Trần Đức vừa bước ra bước thứ ba, đột nhiên, hình ảnh trước mắt anh liền thay đổi, tiếng CƯỜI nhạo, khích bác xung quanh biến mất, và cũng không nhìn thấy một người nào, dường như anh đang đứng trong bóng tối, giơ tay ra không thấy năm đầu ngón tay, xung quanh tĩnh mịch, yên lặng, hít thớ cũng dần trở nên khó khăn, nặng nhọc!
Cảm giác đó giống như ở trong vũ trụ, không nhìn thấy tận cuối, hơn nữa, vô cùng thiếu không khí, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!