Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Cửu Khung cũng không tin.

“Mau lên, đi hỏi xem gần đây có người nào đang độ kiếp không”, Triệu Bàn Thăng gọi một người tới, ra lệnh.

Trên thực tế, không phải là đám người này không muốn tin, mà điều đó thật sự là không tưởng, cắt đá tạo thành tiếng sấm, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được, cả Thanh Ngưu được cắt ra từ tảng đá của Đinh Nghi có đôi mắt nhìn đá trời sinh cũng không tạo ra tình huống này.

Huống chi, đó mới chỉ là đao thứ hai!

“Ầm!”

Khi người đó chuẩn bị đi điều tra thì lại là một tiếng sấm vang vọng.

Trần Đức đã cắt thêm đao thứ ba.

Ngay sau đó.

Tốc độ của anh ngày càng nhanh, ngày càng vội vã.

Đao thứ tư, thứ năm, thứ sau, thứ bảy…

Mỗi lần lưỡi dao của anh rơi xuống, lại có tiếng sấm mãnh liệt vang vọng, khiến cả quảng trường Cổ Nguyên, thậm chí là Thiên Tự Các không còn yên tĩnh nữa, cả đống cổ Nguyên như bị thứ gì đó ảnh hưởng, run lên lạch cạch, có vẻ đang lo lắng điều gì đó.

“Ầm!”

“Ầm!”

Lưỡi dao không ngừng, tiếng sấm không dứt.

“ừng ực…”, Tào Nam Thiên kìm lòng không đậu nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào Trần Đức, trong khoảng thời gian ngắn, ông ta không biết phải nói gì.

Hồn Châu trước đó vẫn còn nghi ngờ, thậm chí là cắt đứt hết mọi quan hệ với Trần Đức cũng sửng sốt, như bị sét đánh trúng, đứng nghệt mặt ở đó không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm tảng CỔ Nguyên kia.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ bên trong Cổ Nguyên thật sự… Có bảo bối?

Nghĩ tới biểu hiện của Trần Bát Hoang, cùng với câu bảo ông ta chờ kết quả, Hồn Châu lập tức sửng sốt.

Hay là…

Ngay từ đầu, Trần Bát Hoang… Đã muốn gài bẫy Vạn cửu Khung rồi?

Càng nghĩ, Hồn Châu càng thấy điều đó khá đúng, trái tim bị bóp chặt, cuối cùng cũng thoáng buông lỏng. Chỉ là, kết quả cụ thế thế nào còn phải chờ cổ Nguyên được cắt xong.

Nhỡ tiếng sấm đó chỉ là báo hiệu cho trời mưa thì sao?

Đến tận lúc này, nếu mọi người vẫn không nghĩ tiếng sấm là do Trần Bát Hoang gây ra thì đúng là ngu hết thuốc chữa.

Bấy giờ.

Một đám võ giả đều đanh hết cả mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang đang cắt đá.

Sắc mặt của Quách Khai còn khó coi hơn cả người chết, trán đã đổ mồ hôi lạnh, sắp đứng không vững nữa.

Vạn Cửu Khung như ăn nhầm phân, sắc mặt ông ta chưa từng khó coi như ngày hôm nay.

Đám Lý Tài Nhất cũng không khá hơn chút nào, mặt xám ngoét như tro tàn, đầy tuyệt vọng!

Một đao cắt xuống, long trời lở đất!

Tảng Cổ Nguyên của Trần Bát Hoang rốt cuộc khủng bố đến mức nào? Mới tạo ra được hiện tượng ghê gớm như thế?

Một đám võ giả miệng đắng lưỡi khô, nhất là đám bỏ hết tiền hết của để cược đá với Trần Bát Hoang, trong đầu chỉ toàn tương hồ, hoàn toàn mất đi tư duy.

“Không, không, vẫn còn hi vọng, Cổ Nguyên còn chưa cắt xong, cái gì cũng có thế xảy ra được!”

“Không sai, tất cả đều có thể xảy ra được!”

Bọn họ chỉ có thế an ủi mình như thế, cả Quách Khai cũng nghĩ vậy, dù đến tận lúc này, hắn ta vẫn không tin Trần Đức có thể cắt ra được thứ gì tốt.

“Rầm, rầm…”

Giữa đất trời là tiếng sấm chớp đùng đùng, cả thành Bồng Lai đều có thể nghe thấy, đều nhìn về phía thành Thạch, không rõ bên đó xảy ra chuyện gì, có rất nhiều võ giả nghe tiếng chạy qua.

Bấy giờ, Thiên Tự Các không ngừng lay động, Trần Đức như đang cắt một đá vương, khiến tất cả Cổ Nguyên trong tiệm đều run run, như đang sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì…”, một cung điện cực kỳ xa hoa bên trong Thiên Tự Các, một người đàn ông đi ra, nhìn về phía quảng trường Cổ Nguyên, mày nhíu lại.

Đó chính là các chủ của Tự Thiên Các, tên Tô Hải Thần.

Quảng trường Cổ Nguyên.

Trần Đức vẫn còn đang cắt đá.

Cố Nguyên hơn ba trăm mét, chỉ còn chưa tới trăm mét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK