Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước sự chờ mong của mọi người, chẳng mấy chốc, Công Tôn Hằng đã dẫn theo đoàn người của Trần Đức đi đến tháp Tụ Linh.

Tháp Tụ Linh đứng sừng sững trên đỉnh Thanh Vân, thản tháp đen như mực, cao đến trăm mét, đường kính khoảng ba mươi mét, phía trên có khắc các đường vân rất kỳ quái, khó mà tưởng tượng được một tòa tháp như vậy lại là binh khí mà trước kia lão tổ của Vô Song Môn sử dụng.

Hiện tại, tóa tháp này trở thành nơi tu luyện của học viện Vô Song, một ngày trong tháp tương đương với mười ngày khố tu bẽn ngoài.

Có rất nhiều đệ tử của học viện mong ngóng một ngày nào đó có thể tiến vào tháp Tụ Linh.

“Hân… đang ở trong đó?’, Trần Đức quan sát tháp Tụ Linh, thờ ơ nói.

“Đúng vậy, một khi tháp Tụ Lỉnh khởi động thì cổng lớn sẽ biến mất. Nếu muốn giết hắn, cậu cần phải chờ ít nhất là đến ngày mai, cống mới lần nữa mở ra”, Công Tôn Hằng vuốt râu, chậm rãi nói.

‘Nếu như… tôi không muốn đợi thì sao?”, ánh

mắt Trần Đức sâu thẳm, trong đó có ánh sáng lóe lên.

Hôm nay, anh phải giết chết cố Tinh Hoa. CỔ Tinh Hoa phải chết!

Và…

Phải chết trong hôm nay!

Nếu hắn không chết thì chẳng những là Trần Bát Hoang không nghĩ thông được mà đám Lữ Đông Dã, Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Đàm Thu, Giang HỒ Hải cũng sẽ bị bao phủ trong bóng ma mãi mãi, không thể xóa nhà được!

Điều này sẽ ánh hưởng rất lớn đến con đường tu hành sau này của họ.

Thế nên, Trần Đức không muốn chờ dù chỉ là một ngày, một phút, một giây!

Nét mặt già nua của Công Tôn Hằng lộ ra vẻ sợ hãi, ông ta thật sự không có can đảm từ chối Trần Bát Hoang:

“Muốn mở ra tháp Tụ Linh thì phải có hai

Thái thượng trưởng lão cùng ra tay, không thì sẽ không thế mở được”.

Tháp Tụ Linh chẳng những là nơi tu luyện, mà còn là nơi để bế quan!

Một số đệ tử cực mạnh ở học viện Vô Song đều chọn tháp Tụ Linh để bế quan, chỉ cần tiến vào bên trong thì sẽ không có ai làm phiền được mình.

“Hai Thái thượng trướng lão?”, Trần Đức nhàn nhạt nói: “Vậy ông còn không gọi họ đến?”

“Cái này… trước mắt đúng là có hai Thái thượng trưởng lão ở trong học viện, nhưng mà… một người trong đó lại là sư phụ của cổ Tinh Hoa…”

Tư chất tu hành của cổ Tinh Hoa rất cao, sau khi tiến vào học viện Vô Song một tháng đã được một vị đức cao vọng trọng Thái thượng trưởng lão nhìn trúng, nhận làm đệ tử ký danh.

Tuy chỉ là đệ tử ký danh, nhưng lại được hưởng quy cách cực cao!

Bảo sư phụ của hẳn đến mở tháp Tụ Linh ra, giúp Trần Bát Hoang đối phó cố Tinh Hoa, điều này có khả năng sao?

“Nè, ông già, là sư phụ hắn thì sao? Là sư phụ thì không thế mời đến hả?”, Ưng Thanh Vũ bước ra từ trong đám người, nghịch ngợm đi đến trước mặt Công Tôn Hằng, một đôi mắt linh động chớp chớp như chẳng lo sẽ rối chuyện.

“Cái này… được rồi… vậy tôi sẽ đi mời”.

Công Tôn Hằng vẫy tay, nói với một tên thầy giáo trong nội viện: “Báo chuyện ớ đây cho Quan Lan lão tố rồi mời ông ấy đến!”

“Vâng, viện trưởng!”

Tên thầy giáo kia lên tiếng đáp, rồi rời đi.

Công Tôn Hằng thở dài, ỏng ta thật sự không có biện pháp giải quyết chuyện này.

Có lẽ, Thái thượng trưởng lão có thể dẹp yên chuyện này thì sao?

Công Tôn Hằng nghĩ vậy, nhưng thầy giáo kia vừa định đi thì bỗng có một người đàn ông thong dong bước về phía này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK