Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào mừng các vị đến với đỉnh Bình Bộ, ngoại viện của Học viện Vô Song!”, lúc này, Tử Vân Tử, Lục Phong và những người khác cũng đã đến nơi.

“Tất cả mọi người đi theo tôi nào”.

“Tất cả mọi người đi theo tôi nào”.

Tử Vân Tử dẫn đường, cùng hàng trăm tân học viên bước lên đỉnh Bình Bộ. Đỉnh Bình Bộ cao hơn một ngàn mét, đất rộng bao la. Trên đỉnh là một quảng trường khống lồ có thể chứa hai mươi đến ba mươi ngàn người, xung quanh quảng trường là những tòa nhà cổ kính, chiều cao khác nhau. Phong cách kiến trúc cổ xưa, tàng thư các, tàng binh các, giảng võ đường, có đủ mọi thứ.

Từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, Tử Vân Tử quy định không được phép sử dụng linh lực, tất cả phải đi bộ leo lên đỉnh cao hơn một ngàn mét. Khi đến quảng trường khổng lồ, mặt trời đã ló dạng trên đỉnh Bình Bộ, ánh nắng ban mai len qua những đám mây chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách. Bất kể là trên trời hay dưới đất, như thể đang đứng trên tầng mây, làn gió mát lạnh thổi qua,

mang theo linh lực dồi dào, gột rửa từng tấc da thịt của mọi người, thoải mái vô cùng.

Sau một đêm leo núi, một số võ giả vốn đang ở cảnh giới đỉnh phong, sắp đột phá lên cảnh giới mới, nút thắt được nới lỏng, khi lên đến đỉnh núi, nhìn thấy bức tranh mây trời bao la, tâm cảnh khai mở, trong nháy mắt đã đột phá thành công!

Không chỉ có một hai người đột phá như vậy, mà là bốn mươi năm mươi người!

Trong số đó, bao gồm Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ và bốn người Đàm Thu!

Linh lực lưu chuyến, bốn người lần lượt đột phá, đạt tới cảnh giới mới.

Kỳ Hàn trực tiếp đột phá từ Long Mạch sơ kỳ lên trung kỳ, mơ hồ có sự thúc đấy lên hậu kỳ!

Ngay lập tức, mọi người cuối cùng cũng hiếu tại sao Tử Vân Tử lại bảo bọn họ đi bộ lên đây. Sau một đêm leo núi mệt nhọc, tâm cảnh và cảnh giới của bọn họ đều được hưởng lợi rất nhiều!

“Nhiều người quá, những người này đều là đệ tử của học viện Vô Song sao?”, khi lên đến đỉnh, nhìn thấy quảng trường, CỔ Tinh Vũ quét mắt về phía đó, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, không chỉ có hắn ta mà cả những võ giả phía sau cũng vậy, tất cả đều cực kỳ choáng váng!

Giờ phút này, trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều người, cứ cách ba năm là học viện Vô Song lại tuyển sinh một lần.

Thế nên, cứ cách ba năm vào ngày này các đệ tử học viện Vô Song đều đứng đây chờ học sinh mới.

Trong đó, đệ tử tạp vụ có 5700 người, đệ tử ngoại viện có 2507 người, đệ tử nội viện hon 1000 người!

Mà lúc này, xung quanh quảng trường lại không có vẻ chật chội, mà còn trông khá trống trải.

“Đương nhiên đều là đệ tử học viện Vô Song rồi”, Diệp Ca đã sớm tìm hiểu về học viện Vô Song nên cũng có biết chút chút, nhàn nhạt nói.

“Bọn họ đều là chờ để thu phục chúng ta”.

Nơi nào có người, nơi đó có xã hội, nơi có xã hội thì đương nhiên sẽ có sự tranh chấp. Học viện Vô Song cũng không ngoại lệ!

Thậm chí, sự tranh chấp ở đây còn khắc nghiệt hơn những chỗ khác. Cái họ tranh không phải là tiền mà là võ kỹ, linh thạch!

Sự cạnh tranh ở ngoại viện cũng không thua kiếm gì nội viện.

Bởi vì nội viện có khá nhiều tài nguyên để dùng, mà ngoại viện lại cực kỳ ít ỏi, nên chỉ có thể cạnh tranh với nhau!

Còn đệ tử tạp vụ lại chỉ có thể dùng điểm tích lũy được đổi từ những công việc vất vả như chặt củi, nhóm lửa, quét rác… để đổi tài nguyên như võ kỹ, linh thạch từ các đệ tử chính thức.

Những đệ tử ngoại viện chính thức đổi được những điểm tích lũy ấy xong, sau đó gom góp đến 10 ngàn điểm là có thể có cơ hội tiến vào nội viện.

Nhưng, cũng chỉ là có cơ hội mà thôi! Chứ không phải có được 10 ngàn điểm là có thể vào nội viện!

Mỗi năm, ngoài một số ít đề cử đặc biệt thì số người dựa vào điểm tích lũy để tiến vào nội viện cũng là có hạn chế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK