Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chĩ đáng tiếc…cô ta không thế giết chết Chu Tư Linh, thậm chí, ở một khía cạnh nào đó, cô ta hoàn toàn không làm cho đối phương bị thương.

“Một kiếm không giết được cô, vậy thêm một kiếm nữa!”

Âu Dã Tư Linh là người quyết đoán, nghĩ là làm, trong lúc nói kiếm quang lưu chuyển, lại một kiếm khác rơi về phía Chu Tư Linh.

“Keng!”

Chỉ là, Lần này, Chu Tư Linh đã đề phòng trước, cô ta glơ một tay lên đỡ lấy kiếm của Âu Dã Tư Linh,

giữ chặt kiếm của Âu Dã Tư Linh trong tay, lạnh lùng thâm độc nhìn chằm chằm Âu Dẽ Tư Linh: “Con đàn bà thối tha, chỉ dựa vào cô cũng muốn giết bà đây? Ha ha, trước mặt bà đây còn ra vẻ lạnh lùng? Cồ ra vẻ đỉ, bà đây sẽ lột da mặt cô!”

Trong lúc Chu Tư Linh nói, một đoán kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay kia, đâm thắng vào khuôn mặt xinh đẹp cúa Âu Dã Tư Linh: “Cô Chu, dừng tay!”

Đúng vào thời điếm ngàn cân treo sợi tóc, Dụ Lực hoàn hồn, nắm lấy đoản kiếm của Chu Tư Linh, thanh đoản kiếm cuối cùng cũng không chạm vào mặt của Âu Dẫ Tư Linh!

“Dụ Lực, anh có ý gì, giúp tôi hay là giúp cô ta?”, Chu Tư Linh không vui hỏi.

‘Thật xin lỗi cô Chu, không thế hủy khuôn mặt của cô ta, bằng không lúc cậu Nghiêm làm cô ta, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, nếu cô tức giận, thì bắt cô ta quỳ xuống, liếm giày, sau đó chui qua háng cô, có được không?!”

Lời nói của Dụ Lực rất tùy ý, tùy ý đến mức không quan tâm đến nguyện vọng của Âu Dã Tư Linh, giống như coi cô ta không phải là con người, mà là hàng hóa, đồ vật, cá thịt trẻn thớt mặc người khác giết thịt. Trên thực tế, sâu trong lòng Dụ Lực cũng nghĩ như vậy, hắn và Nghiêm Hoa không giống

nhau, hắn không có hứng thú với phụ nữ, trong lòng hắn, Âu Dã Tư Linh nếu phái tính là người, thì cùng lầm là đầy tớ, tiện tì!

Loại người này không xứng có được tự do, càng không xứng được hỏi ý kiến.

“Được rồi, con đàn bà thối tha, lần này cho cô một mạng”, giọng Chu Tư Linh sấc bén, nhàn nhạt nói với Dụ Lực: “Cứ làm như lời anh nói”.

“Được!”

Dụ Lực gật đầu, nhìn về phía Âu Dã Tư Linh, ra lệnh nói: “Nghe thấy chưa? Quỳ xuống, liếm giày, sau đó chui qua háng cô Chu, hiểu chưa? Tôi hy vọng cô không ép tôi đích thân ra tay, như vậy, cô sẽ rất khó coi”.

“Roẹt!”

Đột nhiên, không chút báo trước, Âu Dã Tư Linh bỗng rút lại thanh kiếm Chu Tư Linh đang giữ trong tay, võ kỹ xoay chuyển, lần này cô ta không tấn công Dụ Lực hay Chu Tư Linh, mà kề vào cổ mình!

Trần Đức đã chết, làm sao cô ta sống cho qua ngày được?

Âu Dã Tư Lỉnh đời này sao có thế bị hai con người đó chi phổi?_________________________________

Thà chết không chịu khuất phục!

Cô ta không nói lời nào, ánh kiếm lấp lánh, hàn quang lạnh lẽo bắn ra khắp nơi, lựa chọn tự vẫn, chỉ là, ngay sau đó động tác của cô ta đột nhiên dừng lạiỉ

Thằn kiếm cua cô ta bị một cánh tay giữ lấy.

Là Dụ Lực, hắn có vẻ rất thoải mái, tự nhiên, bình tĩnh: “Tự sát, cô cho rằng với chút thực lực của mình, ớ trước mặt Dụ Lực tôi có tư cách tự sát sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK