Sau đó chỉ thấy giữa rừng núi hoang dã có một bóng người đi ra.
Đó là một người đàn ông, mặc áo trẳng, ngay cả sắc mặt cũng trắng, giống như thư sinh, tựa như quỷ mị, khoảng cách mười mấy mét, ba năm bước đã vào trong đám đông, đến trước mặt Dư Tư Vũ.
Trong lúc đó, hẳn kinh ngạc nhìn Trần Đức một cái, bởi vì Trần Đức nhìn thấy hắn đầu tiên, nhưng sau khi thấy anh chỉ là tu sĩ cảnh giới Thánh Tố, cảm thấy chẳng qua là may mắn, bèn không quan tảm nhiều.
“Cậu Thánh Khư, Bảo Thư Sinh!”
Nhìn dáng vẻ người đến, vé mặt mọi người đều thay đối, trở nên khó coi, đặc biệt là Cảnh Thục Vân, khuôn mặt vốn đắc ý lập tức sầm xuống, không thốt ra được nửa chữ.
Tên của Bảo Thư Sinh, quá nối tiếng!
Hắn và Dư Tư Vũ, cảnh Thục Vân đều đến từ
thành Thiên Thần ở Tây Hải!
Trong thế hệ thanh niên của Thành Thiên Thần, Bảo Thư Sinh cũng đủ xếp vào top 10!
Hợp đạo cửu trọng thiên!
Chí thiếu một bước, thì sẽ vượt qua hợp đạo, đạt đến Quy Nguyên!
Phóng mắt nhìn khắp Thành Thiên Thần, cũng chỉ có vẻn vẹn chín người trẻ có thể đạt đến cảnh giới Quy Nguyên.
Nghĩ cũng biết, sự xuất hiện của Bảo Thư Sinh khiến Cảnh Thục Vân chấn hãi thế nào.
“Cậu Bảo!”
Liền sau đó, Dư Kỳ Sơn như tóm được cọng cò cứu mạng, kích động đến mức khuôn mặt già đỏ bừng: “Cậu Bảo, cứu chúng tôi với!”
“Dư trưởng lão yên tâm, tôi đã đến rồi, đương nhiên các ông sẽ an toàn”.
Bảo Thư Sinh mỉm cười với Dư Kỳ Sơn, sau đó, chuyển ánh mắt sang cảnh Thục Vân:
“Cô Cảnh, cả thành Thiên Thần đều biết, tôi theo đuổi Tư Vũ đã rất lâu rồi, còn cô lại muốn ra
tay với cô ấy, làm tốn thương trái tim cúa cô Dư, đồng nghĩa với đánh vào mặt của Bảo Thư Sinh tôi, làm thế nào đây, cỏ nói đi”.
Giọng của hắn ta nhàn nhạt như nước.
Nhưng truyền vào trong tai cảnh Thục Vân lại như tiếng sầm rền, giống như mười vạn quả bom nố tung trong đầu cô ta.
Bạo long lập tức phủ phục xuống, run run, cảnh Thục Vân trực tiếp từ bẽn trên lăn xuống, khuôn mặt trắng bệch còn hơn người chết, không còn chút khí sẳc.
“Cậu… cậu Bảo…”
Bờ môi Cảnh Thục Vân khô khốc, tái nhợt, cười khố nói: ‘Tôi, hiếu lầm, là hiểu Pâm, tôi và cô Dư đã lâu không gặp nhau, ôn lại chuyện cũ”.
“Vậy sao?”
Bảo Thư Sinh quay đầu, nhìn Dư Tư Vũ: “Tư Vũ, cô ta đang ôn lại chuyện vũ với cỏ à?”
“Không phải là ôn lại chuyện cũ”.
Dư Tư Vũ còn chưa nói, Dư Kỳ Sơn đã lên tiếng: “Cô ta muốn giết chúng tôi”.
“Trưởng lão!’
Dư Tư Vũ trừng mắt nhìn Dư Kỳ Sơn một cái, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ không vui.
Tuy Cảnh Thục Vân đúng là muốn ra tay với cô ta, nhưng cô ta thà chọc vào cảnh Thục Vân, cũng không muốn chọc vào Bảo Thư Sinh!
Bảo Thư Sinh, hẳn ta còn có một biệt hiệu khác!
Công tử hái hoa!
Hẳn ta có sở thích cực kỳ đặc biệt với phụ nữ, khỉ còn ở thành Thiên Thần, gần như ngày nào cũng có phụ nữ khác nhau ở bẽn cạnh.
Càng có không ít phụ nữ chết trong sự giày vò của hẳn ta!