LÚC này đã là 10 giờ đêm.
Trung tâm thương mại vẫn còn mờ cửa, nơi đây vốn tập trung những cửa hàng thòi trang hàng hiệu làm việc 24/24.
Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh cùng Miêu Triều Hải vừa trải qua một buổi tối sóng gió, vẻ ngoài trông không được tươm tất cho lắm.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy họ thì cho rằng đây là người nghèo, thế nhưng lại thấy rõ Trương Thiên Dương đỉ đằng sau.
Thế là lập tức hồ hởi hẳn lên.
Cô ta không hòi vì sao trên ngưòỉ Trương Thiên Dương lại dính máu, dù sao thê giới của những nhân vật có địa vị không phải nơi cô ta có thể với tới được.
Cô ta vui vẻ dẫn đương cho ba người Trần Đức đi thử đồ.
Đối với chuyên ăn mặc, xưa nay Trần Đức đều không quá chú trọng, nên chỉ mua đại một bộ để thay.
Còn Miêu Tiểu Thanh lại liên tục thử, càng thử càng hăng hái, thê nhưng nhìn thây bảng giá lập tức lạnh lòng,
Đắt quá.
Mây bộ đồ này, cô thật sự không nỡ mua.
Huống hồ, rất có thể Trần Đức sẽ giành phần trả tiền cho cô, cô không hy vọng anh tốn kém vì mình. Vì vậy chỉ chọn vài bộ tương đối rè đi đến phòng thử đồ.
Miêu Tiểu Thanh vào phòng thử đồ rồi, Trần Đức mới bá vai Miêu Triều Hải nói:
“Bác may mắn lắm đấy”.
Trần Đức nhìn Miêu Triều Hải, nhàn nhạt nói: “Tối nay bác đã lựa chọn đúng, nếu không, hậu quả của bác còn thê thảm hơn cả Cao Hiểu Nguyệt nữa kìa, sau này, cháu hy vọng bác sẽ đối xử tốt với cô ấy”.
Cả ngươi Miêu Triều Hải cứng ngắc cứng còng.
Không nén nổi cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Mặc dù ông vẫn nghĩ Trần Đức là bạn trai của con gái mình.
Thê nhưng ông cũng không dám nhận danh phận bô vỢ này một chút nào hết.
Mà ngược lại, Trần Đức lại giống bô vỢ của ông hơn.
Tự dưng thấy chằng còn chút oai nào nữa.
“Cậu chủ Trần dạy bảo rất đúng, tôi… sau này tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt vói Tiểu Thanh, trước giờ tôi có lỗi với nó quá”.
“Lần này là cô ấy nhờ cháu giả làm bạn trai, cô ây không muốn để các người sắp đặt tình yêu cho mình”.
Giả á?
Giả thật á?
Miêu Triều Hải đờ mặt.
Trong lòng ông vốn không hy vọng Trần Đức là con rể mình, dù sao người này cũng quá tàn nhẫn, chẳng khác gì một kẻ điên.
Nhưng lúc này, khỉ biết Trần Đức thực sự không phải con rể tương lai, ngược lại ông có hơi thất vọng.
Cách đó không xa.
Trương Thiên Dương nghe nói vậy, chân mày khẽ
nhíu lại.
Thì ra là giả.
Xem ra con gái ông ta vẫn còn cơ hội.
“Cậu chủ Trần, tôi hiểu rồi!” Miêu Triều Hải gật đầu: “về sau những việc này tôi đều tôn trọng quyết định của Tiểu Thanh”.
“Bác hiểu được là tốt”.
Trần Đức không nói thêm gì nữa, bởi vì Miêu Tiểu Thanh đã mặc một bộ quần áo mới bước ra từ phòng thử đồ, vui vè CƯỜỈ hỏi anh thây có đẹp không.
Cuối cùng cô chọn vài món tương đối rè.
Còn lại những bộ đắt quá đều trả lại.
Nhưng Trần Đức không để ý những chuyện này, anh giành phần trả tiền, sau đó rời khỏi trung tâm thương mại.
Tại đây có hình ảnh