“Một chiêu ban nãy, nếu đánh lên người tao thì dù là tao cũng sẽ bị thương nặng”.
‘Nhưng mày lại dùng để đối phó cô ta?’
Lâu Vạn Xuân đạp lên không, bước từng bước tới trước mặt Trần Đức, rũ mắt nhìn anh:
“Bây giờ, mày chính là một con chó chết”.
Trần Đức nhặt Long Ngâm lên, nắm chuôi kiếm, run rẩy đứng dậy: “Lão khốn, ông có thể tới thử một lần”.
Anh nói xong, chủ động bước tới, đâm một kiếm về phía Lâu Vạn Xuân.
Mặc dù khi ở thời kỳ đỉnh phong, anh cũng không thể nào đánh lại Lâu Vạn Xuân, huống chi là bây giờ?
Lâu Vạn Xuân chỉ đứng ỉm, Trần Đức lại bị đấy lùi, không thể áp sát ông ta trong vòng 10m.
“Chẳng phải mày to mồm lắm à? Thích anh hùng cứu mỹ nhân hả? Sao? Ha ha…”, Lâu Vạn Xuân cười cợt như đang đùa giỡn một con kiến, đầu ngón tay khẽ búng.
“Ầm!”
Trần Đức trực tiếp bay ngược ra sau, trên người vang lên từng tiếng rắc rắc, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, trông vô cùng thầm!
Song, anh vẫn giãy giụa chậm rãi đứng lên lần nữa: “Lão khốn, tôi anh hùng cứu mỹ nhản đó, sao? Liên quan… liên quan mẹ gì đến ông?”
“A…”
Lâu Vạn Xuân thu hồi toàn bộ linh lực, cất bước đi xuống, chỉ dùng sức mạnh cơ thế vươn tay phải nắm lấy áo Trần Đức, nhấc anh lên như tỏ vẻ thắng lợi trước mặt mọi người, khóe miệng cong lẽn một nụ cười giễu cợt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt đầy máu của Trần Đức, nói:
“Trần Bát Hoang, mày rất giống mẹ mày đó, chậc chậc… đặc biệt là mũi, hoàn toàn là giống y như đúc”.
“Đáng tiếc, mày vẫn chưa từng được gặp mẹ mình, giờ lại sắp chết, chắc mày còn chưa biết nhỉ? Mạng mày rất đáng giá đó, sau khi mày chết, tao còn có thế lấy nó để đổi một số tiền thường kếch xù’1.
“Một võ gỉả mạnh mẽ như vậy, ai ngờ lại ngây thơ, ngu ngốc trọng tình trọng nghĩa ở một nơi như Côn Luân Hư cơ chứ”.
“Phụt!”
Trần Đức khạc ra một cục đờm, phun lên mặt
Lâu Vạn Xuân: “Tên ngu nhà ông, còn lắm mồm nữa có tin tôi giết ông không?”
“Giết tao?”
Lâu Vạn Xuân cười, cười như điên như dại, kiêu ngạo nói: “Chỉ bằng mày như bây giờ? Đang mơ đó hả? Hay là mày thích ảo tưởng?”
“Đúng vậy, chỉ bằng tôi, sợ?”, Trần Đức cười, máu tươi chảy xuống nơi khóe miệng trông có vẻ hết sức lạnh lẽo.
Trên thực tế, anh cũng không có nói láo.
Lúc này, Linh Lung đang nói chuyện với anh trong thức hải.
“Trần Bát Hoang, muốn sống thì giúp tôi tranh thủ chút thời gian, tôi giúp anh giết ông ta”.
“Cô… có cách hả?”
“Đúng vậy”, Linh Lung gật đầu.
“Vậy tại sao không giúp tôi từ sớm?”
“Nếu tôi giúp anh thì cái giá phải trả là rẩt lớn, một quãng thời gian dài sau này anh sẽ trở thành một người bình thường, một tên vỏ dụng, bất cứ
một võ giả nào cũng có thể nghiền chết anh”,
“Thế nên, không đến giảy phút cuối cùng, sao tôi phải ra tay?”
Đây chỉ là lý do thứ nhất, còn một lý do nữa nhưng Linh Lung cũng không nói ra.
Trần Đức của trước đó khiến cô ta không biết có nên giúp hay không, lo anh chỉ biết giết chóc, chẳng có tình người.
Mãi đến khi anh không chút do dự cứu Ưng Thanh Vũ, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng, Linh Lung mới xem như chính thức nhìn thắng vào Trần Đức và chấp nhận anh.
Trước đây, cô ta hoàn toàn chưa coi Trần Đức là bạn, mà chỉ đối xử với anh như một cái xác để trú ấn.
Có thể nói, hôm nay…
Cô ta mới hoàn toàn chấp nhận người đàn ông
này.
Người đàn ông họ Trần, tẽn Đức, tự Bát Hoang với biệt danh Trần Ma Vương!
“Chỉ cần có thể giết ỏng ta, tôi bằng lòng trả bất cứ cái giá nào, vô dụng thì sao, dù là Địa Ngục, tôi cũng muốn xông vào”, Trần Đức lạnh lùng nói, Lâu Vạn Xuân lả kẻ thù không đội trời chung của anh, cũng là người đứng đằng sau mối thù giết anh em và phụ nữ của mình!
Nên sao anh có thể bỏ qua cho ông ta?
“Được, 10 giây, cho tôi 10 giây”, Linh Lung nói.
Cuộc trò chuyện của cả hai diễn ra rất nhanh, cũng chí trong lúc Lâu Vạn Xuân ngừng một lát mà thôi.
Giây tiếp theo, Lâu Vạn Xuân ảm trầm, lạnh lẽo, cười cợt nói: “Trần Bát Hoang ơi Trần Bát Hoang, đúng thế, Lâu Vạn Xuân tao phải công nhận rằng tư chất của mày rất mạnh, là một võ giả thiên tài hiếm
. ‘II
có .
“Nhưng… chỉ bằng mày như bây giờ? Cái dáng vẻ chó chết như đèn cạn dầu ấy thì sao mà giết tao, dùng cách tưởng tượng hả?”
Dưới bầu trời âm u, Lâu Vạn Xuân giơ Trần Đức như đang khoe ra chiến thắng của mình trước toàn bộ Vô Song Môn.
Toàn bộ Vỏ Song Môn, kể cả Ngụy Vô Minh, các trưởng lão và Âu Dã Tư Linh đều vô cùng hoảng sợ.
Đám Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã cũng tim như đao cắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
Đa số đệ tử còn lại cũng tràn ngập sợ hãi, thầm mắng Trần Bát Hoang là thằng ngu, đều tại anh, không phải anh thì sao Vô Song Môn lại gặp phải tai nạn này?
Mẹ nó, đúng là một thằng ngu khốn khiếp!
Rõ ràng có cơ hội thâng, lại cố tình đi tấn công ưng Thanh Vũ? Ngu hả?
“Trần Bát Hoang, hy vọng kiếp sau mày đừng lại là một thằng ngu”, sự kiên nhẫn trong mắt Lâu Vạn Xuân dần biến mất, ông ta nói xong, cánh tay dùng sức quăng đi.
Vèo!
Trần Đức trực tiếp bị ném lên bầu trời Vô Song Môn, dưới ánh chớp, anh được chiếu sáng một cách
rõ ràng.
Giờ phút này, toàn bộ Vô Song Môn đều thấy rõ bộ dáng máu me, thê thảm của anh!
Cái Lâu Vạn Xuân muốn chính là điều này, ông ta muốn tất cả mọi người nhìn thấy, đắc tội mình thì chỉ có con đường chết!
Sau đó, ông ta nhe răng cười, dùng sức nhảy như một vị thần bay lên cao, giơ ngón tay đâm thẳng về phía Trần Đức!
“Cuối cùng cũng sầp chết!”
“Anh ta chết thì Vô Song Môn có thể bình yên trờ lại rồi”.
“Đúng vậy!”
Lúc này, một số đệ tử Vô Song Môn lại rất mong Trần Đức chết sớm một chút.
Bình thường, họ là đệ tử Vô Song Môn thì đi đến đâu đều tài ba hơn người, cảm giác hết sức kiêu hãnh.
Giờ lại giống như nô lệ, tôi tớ, không dám lộn xộn, cực kỳ bực bội!
Bọn họ không muốn tiếp tục sống trong cái áp lực ấy nữa!
Cả đám đều chờ đợi giây phút Trần Đức chết!
Chỉ cần anh chết thì mọi thứ sẽ được giải quyết,
Một chỉ của Lâu Vạn Xuân giống như một kiếm, linh lực màu xanh xoay tròn, gió lốc nổi lên, bầu trời vì chiêu ấy của ông ta mà càng trở nên u ám, tối tăm.
Chỉ thoáng chốc, bóng người ông ta đã đến gần Trần Đức.
“Thằng oẳt con, đi chết đi!”
Lâu Vạn Xuân hét lên, tiếng hét vang vọng khẳp chân trời giống như tiếng sấm rền.
“Phụt!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK