Sau đó.
Huyết Đồ vung trường kiếm lên, thanh kiếm trong tay như hóa thành một dòng sông đỏ lan ra khắp Thần Ma táng, sôi trào, mang theo đại đạo chống lại nắm đấm của Trần Đức.
Một kiếm, có vẻ vô cùng tùy ý, Huyết Đồ lại bình thản đến mức không thể bình thản hơn.
Kiếm Huyết Ma lướt qua, tất cả mọi tạp âm giữa đất trời đều biến mất hết. Dưới sự xuất hiện của kiếm quang, mọi âm thanh đều hóa thành hư vô, lặng yên không một tiếng động, cả Thần Ma táng cũng phải nứt vỡ dưới thần uy đó, xuất hiện một vết nứt xuyên qua cả thiên địa, từng đợt nước biển ập đến qua vết nứt đó.
Mọi người, kể cả những tiên hiền, tiền bối được chôn ở Thần Ma táng đều biến thành hóa thạch, sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm dòng chảy đỏ như máu kia, nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ họ đã không tin một kiếm lại tạo ra được uy thế như vậy.
Bọn họ cảm nhận được sự chết chóc, ăn mòn và nỗi sợ hãi ăn sâu vào linh hồn từ thanh kiếm!
“Nếu là tôi, một kiếm đó vừa chém ra tôi đã
chết mất rồi, hoàn toàn cháy rụi, hóa thành hư vô”.
“Đúng vậy, dưới Thánh Vưong, chắc chắn sẽ chết không còn xác!”
“Đó là cao thú của Đại Thiên Thế Giới ư?”
Sau khoáng yên tĩnh hoảng sợ ngắn ngúi, những tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên, tộc trướng cúa bốn gia tộc lớn nhìn nhau, trông thấy sự sợ hãi, hoảng hốt dày đặc trong mắt đối phương.
‘Tẻn súc sinh đó đắc tội với một người như Huyết ĐỒ, không chết mới là lạ”.
Giọng Đệ Ngũ Vệ Đông run run, có lẽ ông ta chính là kẻ muốn Trần Đức chết đi nhất ở đảy ngoài Huyết ĐỒ.
Ông ta vô cùng hận Trần Đức, nổi hận thù đó đến từ sự vô lễ và bất kính của Trần Đức với mình, cũng vì trước đó đã thua trong tay một vãn bối như Trần Đức, lại càng vì Trần Đức được sinh ra bởi một kẻ địa cầu hạ đắng!
TỐ Trường Không dùng giọng có chút cười cợt: “ĐỐI mặt với một kiếm thế này mà lại dám dùng nắm đấm, không biết nên khen nó can đám hay là nói nó tự cao tự đại ngu ngốc… Hàn Hương, sau này đừng qua lại với tên ngu xuấn đó, biết chưa?”
“Dạ”.
Bên cạnh Tổ Trường Không, Tổ Hàn Hương khẽ vuốt cằm, trong mắt đứa con cưng của Tây Hải như cô ta, Trần Bát Hoang cũng rất ngu xuấn. Cô ta mà thèm qua lại với tên ngu ngốc đó ư?
Không đâu.
Dù đàn ông trẽn đời này chết hết cũng sẽ không bao giờ đâu.
Nói thì chậm nhưng xáy ra lại nhanh, cũng cùng lúc đó, kiếm Huyết Ma rơi xuống mang theo khủng bố vô tận, uy thế điên cuồng ập xuống. Những nơi nó lướt qua, chẳng có thứ nào tồn tại được, dù là huyệt mộ, hay không gian, tất cả đều hóa thành bột mịn.
“Vù!”
Cùng lúc đó, nắm đấm của Trần Đức cũng đến nơi.
Một mét, nửa mét, mười centimet, một centimet…
“Ầm!”
Kiếm, nắm đấm, đã chạm vào nhau!
“Phụt!’
Đóa hoa máu nở rộ, dưới kiếm Huyết Ma, cánh tay tung nắm đấm của Trần Bát Hoang đã tách lìa, như gậy trúc bị chẻ đỏi, không chỉ là tay anh mà không gian xung quanh cũng hóa thành hư vô.
“Giết!”