Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng được!”

Triệu Bàn Thăng buộc lòng phải lên tiếng: “Nếu Tào các chủ đã nói như vậy, thì… Họ Triệu tôi tất nhiên không dám cãi, nhưng, tôi cũng phải nói trước, quy tắc của Thiên Tự Các không thế phá vỡ, sau khi cắt CỔ Nguyên ra, nếu như giá trị không bằng Quách Khai, thì xin lỗi nha, mạng của hắn buộc phải lấy, mong là khi đó Tào các chủ đừng nhúng tay vào nữa”.

“Õng yên tâm, nếu sự thật là như thế, tôi nhất định sẽ không tham gia vào”, Tào Nam Thiên nói: “Tào Nam Thiên tôi là người giữ nguyên tắc”.

Khóe miệng Triệu Bàn Thăng giật

giật.

Giữ cái quần nè!

Toàn bộ thành Bồng Lai này ai mà chả biết Tào Nam Thiên là người không chịu tuân thủ quy củ nhất, giữ cái mốc xì hả?

Nhưng Triệu Bàn Thăng cũng không tiện nói ra.

Dù thế nào.

Một khi Trần Đức thua, mạng của anh phải nằm lại ở đây!

“Quách Khai, cậu tạm thời nhịn một lát, quay về đi”, ngược lại, Triệu Bàn Thăng nói với Quách Khai: “Tào các chủ nói đúng, công bằng là phải có”.

Quách Khai nhíu mày.

Có chút khó chịu.

Thế nhưng.

Trước có Hồn Châu, sau có Tào Thiên Nam, hắn ta cũng không dám hành động lỗ mãng, đành phải thu kiếm “Trần Bát Hoang, mày đúng là hèn đến mức tao phải mở mang tầm mắt, cả cái rắm cũng không dám thả, ha ha ha…”

Thản nhiên cười cợt một câu.

Quách Khai quay về chỗ cũ.

Người của Thiên Tự Các giống với Triệu Bàn Thăng cũng lặng lẽ lùi lại.

“Cậu Trần, trước mắt tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, tiếp theo, phải xem cậu làm thế nào rồi”, Tào Nam Thiên trở lại bên cạnh Trần Đức, thản nhiên nói.

“Được, cảm ơn Tào các chủ”.

Trần Đức mỉm cười, ấn tượng của anh với Tào Nam Thiên cũng tốt hơn rất nhiều.

Cũng đúng thôi.

Bởi vì câu “trước mắt tôi chỉ thế giúp cậu đến đây” có nghĩa là, dù Trần Đức cắt CỔ Nguyên ra không bằng đám Quách Khai, thì ông ta vẫn sẽ giúp tiếp.

Người này, cũng khá là thú vị, có thể nói là khác hẳn với Hồn Châu.

Tào Nam Thiên thuộc dạng không bàn đến nguyên tắc, ranh ma như cáo già, còn Hồn Châu cũng không tuân thủ quy củ mấy, nhưng… ồng ta sẽ không kéo dài thời gian, chỉ biết dùng mạng để đánh đổi, rất ngay thẳng.

“Trần Bát Hoang, còn nghệt mặt ra đó làm gì mà chưa chịu cắt đá nữa? Cứ kéo dài thế này cũng không có ý nghĩa gì đâu!”, Triệu Bàn Thăng thản nhiên nói, trong câu nói đó là sát ý, hệt như Trần Đức mà không chịu cắt ra thì ông ta sẽ ra tay bất kỳ lúc nào.

“Ranh con, nhanh cái tay lên, mọi người vẫn đang chờ đây!”, Vạn cửu Khung lại ha ha cười lạnh.

“Đúng đó, sớm hay muộn gì cũng sẽ tới, cứ kéo dài thời gian thế này, đừng nói là Triệu tiền bối không tha, mà những người tham gia cược đá như chúng tôi cũng sẽ không dung thứ cho anh đâu”, Sở Kiều khinh thường nói:

“Anh là đàn ông thì nhanh cái tay

lên”.

“Trần Bát Hoang, đừng lãng phí thời gian!”

“Nhanh lên, tôi còn đang chờ chia nguyên thạch đây mà!”

“Cắt một CỔ Nguyên thôi mà định dùng hết mười năm hay gì đấy, mẹ nó đừng có lãng phí thời gian!”

Những câu nói vang lên như thủy triều, giọng nói của người nào cũng đầy khinh thường, tất cả đều châm chọc, không ai tin Trần Đức có thể thắng.

Trần Đức cũng không mấy quan tâm đến những lời nói đó.

Trước mặt bao người.

Cuối cùng.

Anh cũng di chuyển tảng Cổ Nguyên cao hơn ba trăm mét ra phía trước, đặt ngang nó ngay trước mặt.

Đồng thời.

Chọn một vị trí, hóa một chưởng thành đao.

Một đao rơi xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK