Loại đan dược này chuyên xua đuổi những ảnh hưởng tiêu cực ban đầu, tác dụng vốn dùng đế giảm nguy cơ tấu hỏa nhập ma trong tu luyện.
Trần Đức đưa tay đặt lên mạch của ưng Thanh Vũ, đồng thời mở mầt nhìn thấu, đưa mắt nhìn vào kỳ kinh bát mạch cúa cô ta, thậm chí là cả thức hải,
Tâm thần vừa mới vào liền không khỏi đông cứng lại,
Cảm xúc tiêu cực trong cơ thể ưng Thanh Vũ quả thật quá nặng!
Bóng tối, sự tức giận, sát ý, lạnh lẽo, u ám, sa
đọa…
Trần Đức chỉ dùng mắt nhìn thấu thoáng liếc qua mà thôi, anh có thể phát hiện rõ ràng vài cảm xúc trong đó thậm chí lây từ anh!
“Chỉ có thể thử một chút Minh Tâm đan, nhưng… bây giờ vết thương của mình chưa lành, linh lực chưa hồi phục, căn bản không có cách nào luyện đan”, Trần Đức có chút khó xử, tình hình của ưng Thanh Vũ không thể trì hoãn.
Nhưng với tình hình hiện tại của anh, căn bản không làm được, hơn nữa dược liệu cần cho Minh Tâm Đan vô cùng quý giá, không thể gom được trong thời gian ngắn!
“Đừng lo lắng, bên ngoài mặt thất có một cô gái đang bảo vệ anh, anh giao ưng Thanh Vũ cho cô ấy để cô ấy đưa đến Phật môn của Tây cảnh Côn Luân Hư, đế cho người trong Phật môn niệm kinh tụng phật, dùng linh lực đặc biệt của bọn họ có thể tạm thời trấn áp tà tính”.
“Hửm?”
Trần Đức nhìn ra ngoài cửa, ánh mât xuyên qua cửa đá, khối núi, quả nhiên nhìn thấy Âu Dã Tư Linh đang yên lặng ngồi khoanh chân bên ngoài cửa.
“Có lẽ cô ấy sớm đã nhìn thấy tôi bị thương nặng, cho nên mới chờ ờ đảy”.
Trong lòng Trần Đức rất cảm kích, với thực lực và thiên phú của Âu Dã Tư Linh, không thể không nhìn ra tình hình của anh.
Cửa đá khẽ động, Âu Dã Tư Linh quay đầu lạỉ nhìn, lặp tức nhìn thấy Trần Đức ôm ưng Thanh Vũ bước ra ngoài.
‘Có thể giúp tôi một việc được không?”, Trần
Đức đưa Ưng Thanh Vũ đến trước mặt cô ta.
“Giúp tôi đưa cô ấỵ đến Phật môn Tây cảnh, sau đó…chăm sóc cô ấy một thời gian”.
“Được”.
Tinh cảm của Âu Dẫ Tư Linh đối với Trần Đức vô cùng kỳ lạ, cô ta đặt việc luyện kiếm đặt lên hàng đầu, nhưng để có thể luyện được kiếm lại không được có tình cảm!
Cô ta không muốn nảy sinh tình cảm với Trần Đức, nhưng hình như đã nảy sinh tình cảm rồi.
Lúc đối diện với Trần Đức, nhịp tim không kiềm chế được mà đập nhanh hơn, thậm chí không dám nói quá nhiều, ôm lấy ưng Thanh Vũ, cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt như chim yến, lướt qua mặt sông như chuồn chuồn chấm nước, nhanh chóng biến mất.
“Dứt khoát lạnh lùng như vậy sao???”, Trần Đức có chút kinh ngạc, không ngờ Âu Dã Tư Linh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
“Thật có duyên với phụ nữ”, trong thức hải, Linh Lung nói một mình, nhân duyên với phụ nữ của Trần Bát Hoang thật sự quá tốt, cũng là một người phụ nữ, cô ta làm sao có thể không biết Âu Dã Tư Linh nghĩ gì?
Cô gái đó tám chín phần là yêu Trần Đức, nhưng lại không thế đối diện với anh, vì vậy mới như thế.
Không biết làm sao, Trần Đức lại hoàn toàn không nghĩ tới phương diện đó, chẳng những không nghĩ tới, còn cảm thấy người ta có chút lạnh lùng cao ngạo?
Trở lại mật thất, Trân Đức ngồi khoanh chân, vận hành Âm Dương Kinh, hấp thu linh lực xung quanh, bắt đầu hồi phục thương tích.
Linh lực dồi dào giống như bị nam châm hút, biến thành một đám sương mù, từ lỗ chân lông của Trần Đức chui vào trong cơ thế anh.
Linh Lung cũng không nhàn rỗi, nhân lúc Trần Đức không có thời gian đế ý đến cô ta,