“Cược them tinh mạng cũng không phải không được, nhưng… cậu Trần cũng phái đồng ý mới được”, ông ta quay đầu, nhìn sang Trần Đức.
“Trần Đức, lúc ờ Hương Mãn Viên, chẳng phải mày rất lợi hại, gan to băng trời sao? Thế nào, có dám cược không?”, Quách Khai tràn đầy tự tin, hãn ta cũng có hơn hai trăm nãm nghiên cứu nguyên thuật, rất có lòng tin với cổ nguyên trong tay.
“Anh Quách, anh đừng tốn sức nữa, tên nhát gan này cũng chỉ dám cuồng ngạo ờ Hương Mãn Viên, kết quả thì sao? Vân phải lặng lẽ rời khỏi Hương Mẫn Viên, cũng chẳng dám ngẩng đầu, loại người này, dám cược tính mạng với anh không?”, trong giọng điệu của sở Kiều đầy vẻ chế nhạo, cô ta cũng thực sự cho răng Trần Bát Hoang sẽ thua cược.
“Đúng thế, cược nguyên thạch có thể bốc đồng, CƯỢC mạng, ai sẽ lấy mạng ra đùa chứ?”
“Cho dù có bốc đồng, thì lúc này cũng phải bình tĩnh, nỏi không chừng trong lòng đang hối hận đấy, năm trăm triệu nguyên thạch thượng phẩm cũng mất rồi, còn bảo anh ta bỏ thêm cái mạng, trừ phi đầu óc có vấn đề, nếu không sao có thể đồng ý?”
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Quách Khai hơi tham lam, muốn kiểm nguyên thạch của người ta đã đành, lại còn muốn lấy mạng của người ta?
Thực sự coi người khác là kẻ ngu sao?
“Cũng đúng, là tôi sơ suất”, Quách Khai lác đầu: “Thôi bỏ đi, không làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, ông Triệu, tuyên bố CƯỢC thạch bắt đầu đi”.
“Đợi đã…”
Nhưng điều không ai ngờ là, lúc này, Trần Đức đột nhiên lên tiếng: “Dù sao đã cược năm trăm triệu cân nguyên thạch, thêm một cái mạng cũng chẳng là gì, tôi đồng ý”.
Trần Đức đột ngột đồng ý
Lập tức khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Kể cá Quách Khai, sở Kiều, Tào Nam Thiên, Hồn Châu, ông lão họ Triệu…
“Cậu Trần, không thích hợp”, Tào Nam Thiên vội vàng khuyên: “Cược nguyên thạch thì được, cược mạng thì chơi hơi lớn rồi đấy…”
“Không sao, vổn dĩ đã rất lớn rồi, không phải sao?”
Trần Đức bày vẻ không hề đế tâm, không lo lăng.
Hồn Châu định lên tiếng, nhưng muốn nói lại ngừng.
Thôi vậy.
Xem ra tên nhóc Trần Bát Hoang này đúng là không có đầu óc, loại người này, không qua lại thi cũng thôi, cậu ta đã quyết định, đợi kết thúc trận cược thạch, trả quả Huyết Ngọc Tử Hải lại, còn về mạng cúa Trần Đức, bất kế thế nào, ỏng ta vần quyết định nghĩ cách báo vệ, không vì gì khác, coi như vì lòng tốt đi.
“Vãi, ngu thật à?’
“Đầu óc anh ta có vấn đ’ê phải không?”
“Vãi, sao loại người này lại mở ra quả Huyết Ngọc Tử Hải, có được quá Âm Chi, thật không hiếu nổi, không hiếu nổi!”
Sau một hai giây im lặng, cả hiện trưởng lại nổi lẻn tiếng bàn tán không thể tưởng tượng được, ánh mầt nhìn Trần Đức hoàn toàn thay đổi, giống như nhìn một kẻ ngốc, một con heo thực sự, đợi người khác đến làm thịt.
Vốn đĩ, Quách Khai cũng cảm thấy Trần Đức sẽ không đồng ý, từ bỏ.
Kết quả, anh lại đột ngột đồng ý, khiến hán ta thôn người một lúc, sau đó cười ha ha nói: “Trần Bát Hoang, tao phục, được, mày giòi lắm, mày đã đồng ý, thì được… chủng ta cược, CƯỢC tính mạng, hai chúng ta, ai thua thì người đó phái chết, ok?”
“Không vấn đề“.
Trần Đức trả lời rất sảng khoái: “ông Triệu, cược thạch chính thức bât đầu đi”.
“Được”.
Nhìn Trần Đức với ánh mắt thương hại, dưới sự mong chờ, hy vọng của tất cả mọi người, cuối cùng ông lão họ Triệu tuyên bố trận cược thạch băt đầu.
Sau đó, hơn tám ngàn người có mặt đều không đợi được bát đầu cầt đá!
Tất cả những người tham gia đãng ký đêu nâm vững kỹ năng, võ kỹ, thần thông với cố nguyên, cổ nguyên mà bọn họ chọn cũng khá tốt, sau khi một phần ba số người trong đó mở cổ nguyên ra, thứ bên trong có giá trị cao hơn so với giá thu mua cổ nguyên, hai phần ba khác, có hơn một nửa thu hồi vốn, phần nửa ít khác thì bị lô.
Nhưng không ai để ý, bọn họ xem trọng chút nguyên thạch kiếm được hay bị lồ sao?
Không phải!
Mà là tình hình trận cược!
Chỉ cần trận nảy thăng, thì bọn họ có thế có lời!
Còn về phần thắng của canh bạc này, bọn họ đều nâm châc trong tay, đã định liệu trước.
Hơn tám ngàn người đều mở cổ nguyên, mất khoáng ba canh giở.