Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Minh đang nổi giận đùng đùng, Đinh Nghi phải ngậm miệng lại.

“Môn chủ!”

Lúc này, trong đám người, cuối cùng Lục Tử Ngang cũng chịu không nối nữa, người đầu tiên nhảy ra: “Môn chủ, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi, Lục Tử Ngang thách đấu với Trần Bát Hoang!”

Mí mát Ngụy Vô Minh giật giật, con mẹ nó

chứ…

Đã từng thấy kẻ không biết xấu hố, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hố đến mức này!

Lúc nằy vừa làm rùa rụt cổ, bây giờ biết Trần Bát Hoang là phế vật liền nóng lòng muốn nháy ra

thách đấu?

Haha!

“Đây là đệ tử của vị nào?” Ngụy Vô Minh không quay đầu lại, hỏi bát đại trướng lẫo.

“Đó…là đệ tử thân truyền của tôi”, ngũ trưởng lẫo Nhạc Trường Phong đáp.

“Vậy ông tự giải quyết đi!”, Ngụy Vô Minh nói.

“Vâng!”

Nói xong, Nhạc Trường Phong phất tay, đột nhiên một cơn gió rít lên, Lục Tử Ngang như lông hồng rơi xuống cách xa mười thước, ho ra một ngụm máu đặc.

“Thưa thầy, tại sao?”, Lục Tử Ngang tức giận hỏi, không hiếu chuyên gì đang xáy ra.

“Hừ, tự nghĩ đi!”, Nhạc Trường Phong hận rèn sât không thành thép, ngay cá chuyện này còn không hiểu thì còn có tư cách gì làm đồ đệ thân truyền của ông ta.

“Các người đừng chán nản và hổ thẹn nữa. Trần Bát Hoang sáp đột phá ở Thiên Huyền Phong, lên cảnh giới Địa Tiên. Các người lập tức rời Thiên

Huyền Phong đi, đừng làm lờ thời gian”.

Ngụy Vô Minh không đế ý tới Lục Tử Ngang, sau khỉ nói xong lạnh lùng bước đi.

Đế lại hàng ngàn đệ tử đang vô cùng kinh ngạc, lúc này, bọn họ mới thực sự biết lý do phải rời khỏi Thiên Huyền Phong. Vậy mà… vậy mà lại vì Trần Bát Hoang muốn đột phá?

Không phải chỉ đột phá thôi sao? Có đến mức phái bảo bọn họ rời khỏi Thiên Huyền Phong không?

Đúng là cạn lời!

Hơn nữa không phái Trần Bát Hoang đã lè một phế nhản rồi sao, đột phá cái gì?

Đùa nhau è?

“Đột phá Địa Tiên, sao môn chủ lại tin loại chuyện vô nghĩa này? Địa Tiên có thể dễ dàng đột phá như vậy?”

“Môn chủ đã bị bò bùa thuốc gì rồi sao, vậy mà cũng tin mấy lời nói bậy bạ như vậy?”

”Haiz, tôi còn tưởng sầp có chuyện lớn gì xảy ra, không ngờ lại là chuyện này? Xem chúng ta như kẻ ngốc đế bỡn cợn đấy à?’

Mặc dù trước đó hàng ngàn đệ tử đều rất xấu hổ, những lời mắng mò của Ngụy Vô Minh vẫn vang vọng bên tai.

Nhưng câu nói cuối cùng của lão, những đệ tử này lại cảm thấy bị khinh thường, cám thấy chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm.

Địa Tiên, Trần Bát Hoang đột phá?

Một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có thế lợi hại kinh khủng hơn cường giả tu võ mấy trăm năm?

Khoác lác gì chứ?

Không chí bọn họ không tin, mà trên thực tế, một số trường lão khác ngoài Tô Tảy Pha cũng không ủng hộ cách làm của Ngụy Vô Minh.

Báy người bọn họ đã hẹn gặp riêng và tố chức một cuộc họp nhò, nhất trí Ngụy Vô Minh đã không còn phù hợp để đảm nhiệm vị trí môn chủ của Vô Song môn nữa, sau sự việc này, Ngụy Vô Minh nên từ chức.

Nếu cứ tiếp tục lẫnh đạo như thế này, e rằng Vô Song môn sẽ hoàn toàn bị lạc lối!

Một phần tư giờ sau, Thiên Huyền Phong đã

không còn bóng người, Lâm Chấn Lôi của tàng kinh các cùng với môn chủ nhiệm kỵ trước của Vô Song môn Trình Kiếm Phong cũng lần lượt rời đi sau khi nghe Ngụy Vô Minh giải thích.

Dù sao Trần Bát Hoang cũng đâ giúp bọn họ giết ba người nhà họ Lảu, báo thù cho bọn họ. Bất luận là lý do lè gì, bọn họ cũng chọn ủng hộ và đứng về phía Trần Bát Hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK