“Rất tốt!”
Ánh mắt Lục Lâm Khai lóe lên vẻ đắc ý, đúng lúc này người làm của ông ta báo lại: “Gia chủ, phòng của thánh nhân đã dọn dẹp xong”.
“ừ’.
Lục Lâm Khai gật đầu, ông ta đặt dao lên thân người thứ ba, cân nhắc nhìn Lục Thư Tuyết: “Lục Thư Tuyết, vậy cô cứ tiếp tục chọn đi”.
Không có gì phải do dự.
Đã đi đến bước này, Lục Thư Tuyết chỉ có thể tiếp tục cởi áo tháo dây lưng.
Cánh tay trắng nõn như ngó sen từ từ hiện lên trong ống tay áo, sau đó là làn da trắng như tuyết, xương quai xanh
thơm ngát màu hồng phấn, khi chiếc váy tuột xuống, một mảng lưng dần hiện ra.
Cũng may,
Dưới chiếc áo tím còn có một nội y màu tím hơi bảo thủ dính sát người, vòng eo hấp dẫn thướt tha không có một chút thịt thừa, hết sức yêu kiều xinh đẹp, váy vẫn còn ở dưới chân…
Xương hông nở nang mỹ miều, trắng nõn giống như ngà voi, đôi chân ngọc dần dần hiện lên.
Đám người nhà họ Lục, bao gồm cả Bộ Kinh Phong, ai cũng đều kinh ngạc, bọn họ biết Lục Thư Tuyết rất đẹp, nhưng không biết thân hình cô ta lại hoàn mỹ như vậy, gần như không tồn tại bất kỳ nhược điểm nào. Cô ta cứ đứng như vậy, đẹp như tiên nữ trong tranh, thân hình chữ s được thể hiện tinh tế, đường cong
có thể nói là hoàn mỹ.
Chương Hằng nhìn đến mức ánh mắt cũng thẳng tắp, hắn ta tự xưng là đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng Lục Thư Tuyết là người phụ nữ đẹp nhất, hoàn mỹ nhất!
Thật đúng như tên, khí chất như sách, da thịt như tuyết!
Hẳn ta có chút mong đợi, sau khi miếng vải che cuối cùng được cởi xuống thì phơi bày ra cảnh đẹp núi non như thế nào.
Đối với mọi người mà nói, tình hình lúc này của Lục Thư Tuyết không xem là quá lộ, các cô gái trong Côn Luân Hư bình thường còn mặc bốc lửa hơn thế này, vì vậy… bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ.
Nhưng,
Nếu tiếp tục làm,
Vậy thì thật sự đột phá ranh giới cuối cùng của người phụ nữ đó!
Lục Thư Tuyết rất đẹp,
Cô ta mang dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn,
Nhưng,
Lục Lâm Khai không có hứng thú thưởng thức.
Thậm chí không nảy sinh một chút suy nghĩ bất thường.
Một là vì trong lòng ông ta chỉ có khát vọng quyền lợi. Hai là Lục Thư Tuyết dù xinh đẹp mĩ miều như thế nào thì cũng người phụ nữ của Chương Hằng, ông ta không có tư cách nảy sinh suy nghĩ.
Vì vậy,
Sau khi Lục Thư Tuyết cởi váy tím ra, ông ta gần như không có chút do dự chỉ đao vào một người mới: “Cô cháu gái ngoan, không thể không thừa nhận cháu thật sự rất xinh đẹp, nhưng… có thể được cậu Chương vừa ý thì vẫn là vinh hạnh cả đời của cô”.
“Vậy thì tiếp theo, cô chọn cứu hay không cứu chú ba kính yêu của mình đây? Chọn rượu hay chọn mở một thứ nào đó?”
Lục Lâm Khai quét mắt nhìn Lục Thư Tuyết, mặt đầy đắc ý và thích thú.
Ông ta muốn ép Lục Thư Tuyết vào đường cùng, để cô ta mất mặt trước tất cả mọi người, vĩnh viễn mất đi tư cách tranh đoạt chức gia chủ nhà họ Lục.
Đế Lục Thư Tuyết có thế tiếp tục,
Lần này ông ta chỉ đao liên hoàn,
Không phải người khác,
Mà là chú ba của Lục Thư Tuyết, em ruột của ông ta,
Lục Lâm Phong!