Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả một chút thi thể nguyên vẹn cũng không còn.

Lâu Thiên Khung thu từng chút tùng chút thi thể bỏ vào một cái hũ. Trong khoảng thời gian này, Vô Song môn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, không phải bọn họ không muốn lên tiếng, mà là hoàn toàn không dám quấy rầy!

Khí tức của hai người đó quá mạnh!

Cảm xúc của bọn họ ầnh hướng trực tiếp đến không gian và thời tiết, mây đen che kín cầ bầu trời, mưa xối xả, như thể ngày tận thế sắp đến, vô cùng khúng khiếp.

Ưng Thanh Vũ đi đến bên cạnh Trần Đức, trên khuôn mặt trong sáng hiện lẽn một nổi sợ hãi sâu sầc: “Trần Bát Hoang, bọn họ rất mạnh!”

“Tôi biết”.

Trần Đức gật đầu, không cần Ưng Thanh Vũ nói, anh đã cảm nhận rõ ràng điều đó!

Lâu Vạn Xuân và Lâu Thiên Khung đứng cùng nhau, giống như một con dã thú bất khả chiến bại, không gian này bị áp chế đến cực điểm, một vài đệ

tứ của Vô Song môn trực tiếp bị ngạt thở mà chết!

Ngay cả khóe miệng của những cường giả như Ngụy Vô Minh và tám vị đại trướng cũng đều rí máu!

ở đằng xa, khi Trình Kiếm Phong nhìn thấy Léu Vạn Xuân, ông ta càng bất an hơn, cả người run bần bật, không biết là tức giận hay sợ hãi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâu Thiên Khung cũng thu thập xong thi thể và giao cho Lâu Vạn Xuân: “Bố, tính mạng của Trần Bát Hoang, để con ra tay”.

“Được, ta đợi con”, Lâu Vạn Xuân nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy hũ tro cốt, nâng niu trong tay.

Hai người bọn họ nói lấy tính mạng của Trần Đức giống như đang trờ chuyện về cuộc sống thường ngày, không có một chút cảm xúc dao động nào.

Sau đó. Lảu Thiên Khung tiến lên vài bước, giơ tay lên, chỉ vào Trần Bát Hoang: “Mày, bước ra đây”.

“Đừng, nhanh chạy đi!”, Ngụy Vô Minh nắm lấy cánh tay Trần Đức, nhỏ giọng khẩn trương nói.

“Môn chú, Trần Bát Hoang tôi chinh chiến một đời, trải qua vô số trận chiến, giết rất nhiều kẻ địch,

bị kẻ địch đánh trọng thương, cũng từng chạy thoát thân”.

“Nhưng, tôi chưa từng bỏ rơi đồng đội, chiến hữu!”

Mặc kệ cánh tay của Ngụy Vô Minh đang nâm chặt, Trần Đức đi về phía trước: “Trần Bát Hoang!”, mới vừa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng hét, chính là Âu Dã Tư Linh.

Cô ta vung tay ném trường kiếm Long Ngâm về phía Trần Đức: “Nó thuộc về anh rồi!”

“Cảm ơn!”

Trần Đức không khách sáo, cầm lấy kiếm Long Ngâm thì thấy rõ ở giữa kiếm bị lõm xuống một lô, vị trí đó vừa hay giống y hệt với Kiếm Tâm Long Ngâm!

Anh lấy Kiếm Tâm ra, nhét vào trong trường kiếm, đột nhiên một tia sáng màu lam lóe lên, lúc này có thể thấy rõ ràng hai thanh kiếm đan vào nhau, dung hợp với nhau!

Chưa đầy mười hơi thở đã có thể dung hợp một cách hoàn hảo, không đế lại bất kỳ dấu vết nào, vô cùng toàn vẹn!

Một con rồng xanh đang quấn quanh trên thân

kiếm, sống động như thật, như thể nó sẽ sống lại và lao ra bất cứ lúc nào!

Cùng lúc đó, tiếng rồng gầm vang vọng cá bầu trời, kinh thiên động địa, mưa lớn càng thêm dữ dội!

Trần Đức cầm kiếm Long Ngâm trong tay, ánh sáng màu vàng chói lóa bao phủ khẳp xung quanh, anh không hề nhiều lời, đột nhiên bay lên trời, chém về phía Lâu Thiên Khung.

Kiếm Long Ngâm kêu vù vù như hoàn toàn hợp nhất với Trần Đức, muốn làm gì cũng được, kiếm Linh Hoan lại một lần nữa thi triển, lấp đầy bầu trời, thi nhau đâm xuống.

Hai mắt Lâu Thiên Khung khẽ híp lại, nhắm thắng phía trước tung ra một quyền!

“Bùm!“

Kiếm Linh Hoan, trực tiếp bị phá húy!

Võ kỹ Hoàng giai hạ cấp ở trước mặt Lâu Thiên Khung căn bản không thể tạo nên chút sóng gió nào!

Bởi vì, ông ta chỉ cần nhấc chân, là đã có thế bước sang cảnh giới tiếp theo, Địa Tiên cảnh!

Sức mạnh của Trần Đức hoàn toàn không thể

chạm đến ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK