Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thiên Cương lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: ‘Tôi đề nghị các vị tạm thời gạt bỏ thành kiến, cùng bàn bạc đối sách, đảo Khốn Long biến hóa vô cùng, để thời gian càng lâu, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì”.

Lý Thiên Cương vừa nói ra, mọi người lập tức cũng đều hùa theo.

Bọn họ đến đây không phải là vì tham gia vào ân oán của Trần Tử Phi, ra mặt giúp hắn ta, chẳng qua là đế tạo quan hệ tốt, để lại ân tình, mục đích thực sự là tiến vào thiên cung, tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm long vương, tìm cách rời khỏi đảo Khốn Long!

“Hừ…”

Sắc mặt Trần Tử Phi âm trầm, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lóe lên vẻ hung tàn: “Muốn vào thiên cung, rất dề”.

“Cậu Trần, cậu có cách tiến vào ư?”

Đoàn Phong Trần tiên lên một bước hỏi.

“Đạo hữu, cậu có cách tiến vào ư?”

Ánh mắt Lý Thiên Cương cũng sáng lên

‘Có’

Trần Tử Phi thản nhiên gật đầu.

Có lẽ thiên cung này rất xa lạ với những người khác, nhưng hẳn ta lại rất quen thuộc, không vì gì khác, Trần Tử Phi có một sở thích, hắn ta thích nghiên cứu sách cổ, thậm chí còn vô cùng hứng thú với thời kỳ viên cổ, thời kỳ xa xưa.

Cũng chính vì hắn ta có sở thích này, mới khiến hắn ta có được rất nhiều cơ duyên, đến mức tuổi còn trẻ, đã vượt qua bố của hắn ta, bố quý nhờ con, đưa huyết mạch của hắn ta từ một nhánh phụ trớ thành nòng cốt của gia tộc họ Trần.

Trong sách cổ, hắn từng tìm hiểu về Thiên Đình triệu năm trước, hẳn ta biết rất rõ đại trận thiên hà.

“Muốn qua đó, có ba cách, thứ nhất là phá trận, thứ hai có huyết mạch thiên đình, thứ ba là lấy máu tươi để mở đường!”

Trần Tử Phi lạnh lùng nói: “Muốn qua đó, phải có người chết”.

“Thí chủ Trần, dám hỏi cậu nói có người chết, phải cần bao nhiêu người chết?”

Thích Thiện tóm vào mấu chốt của vấn đề, hỏi.

“Không rõ, thử là biết thôi”.

Trân Tử Phi không phải là Linh Lung, trình độ trận pháp còn kém xa một trăm linh tám ngàn dặm so với Linh Lung, vốn không phát hiện được chỗ mỏng yếu của đại trận Thiên Hà, không nghĩ ra được cách giống như Linh Lung, càng không nhìn ra đại trận thiên hà cần bao nhiêu người hy sinh, nhưng hắn ta không quan tâm.

Chết một người, hai người, hay một vạn người, thì cũng chắng có gì khác biệt với hắn ta.

“Cậu Trần, anh có chắc chắn không?”

Trong mắt Đoàn Phong Trần lóe lên hào quang hưng phấn, chí cần có thế tiến vào, hẳn ta không chết thì không sao.

Hiện giờ trên đảo Khốn Long có trên mười vạn người, chết một ít cũng không sao.

“Không chắc chắn”.

Trần Tử Phi nói: “Nhưng các anh còn có cách khác không?”

Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Bọn họ thực sự không có cách khác, lời của Trần Tử Phi, bọn họ tin cũng phải tin, không tin cũng

phải tin.

“Tôi phụ trách một ngàn người!”

Đoàn Phong Trần đứng ra đầu tiên, ánh mắt thú vị, nhảy vọt người hóa thành luồng sáng chạy về phía xa.

“Tôi cũng một ngàn người”.

Hoắc Hạo nói.

“Tôi cũng một ngàn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK