Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thình thịch!”

Có người chịu không nổi mà quỳ gục xuống, bọn trẻ trong sân rùng mình run rẩy, sắc mặt chúng trắng bệch hít thở không thông!

“Chương Phá Long… ông ta là Chương Phá Long, vậy năm người còn lại kia…”, một ông già ngoài tám mươi của nhà họ Lục nghe đến ba chữ này liền lạnh sống lưng run cầm cập nói: “Sáu vị thái thượng trưởng lão… của nhà họ Chương, sáu đại sát nhân ma quỷ mấy chục năm trước!”

Sáu đại sát nhân ma quỷ!

Sáu người này mấy chục năm trước có thể nói là giết người không chớp mắt, số lượng người chết dưới tay bọn họ gần như chất thành núi thi thể!

Vào thời điểm đó sáu cái tên này đồng nghĩa với Ma vương!

“Trần Bát Hoang…buông hắn ta ra đi, có lẽ tôi còn có thể giữ một mạng cho anh!”, Bộ Kinh Phong lúc này cũng không kìm được mớ lời, là thành viên của một trong những gia tộc lớn tại Côn Luân Hư, hắn biết rõ sự tồn tại cấp bậc thái thượng trưởng lão này đáng sợ như thế nào.

Loại người này gần như là cột sống của cả một gia tộc, có thể giành được thứ hạng trên bảng Côn Luân Hư hay không còn tùy thuộc vào số lượng loại người này!

Mọi khi một người ra tay cũng đủ kinh động tám phương!

Mà hôm nay có tới sáu người!

“Đúng đó, ha ha…. Trần Bát Hoang à, mày tốt nhất hãy buông ông đây ra… nếu không kết cục của mày sẽ còn thảm hơn tao gấp vạn lần!”, khoé miệng Chương Hằng vương đầy máu, nhe răng uy hiếp Trần Đức với giọng khản đặc.

Ánh mắt Trần Đức thờ ơ không trả lời Bộ Kinh Phong, đột nhiên hỏi:

“Chương Hằng, anh có biết vì sao mình vẫn sống được tới bây giờ không?”

“Hửm?”

Chương Hằng thoáng sững sờ, sau đó dường như hiểu ra được điều gì đó

mà nhếch miệng cười hả hê, máu cũng theo đó ộc ra ngoài, hắn có chỗ dựa nên không lo ngại gì mà đáp: “Sợ, không tồi, mày sợ, mày biết các lão tổ mạnh mẽ nhường nào, mày đang sợ hãi, ha ha…Trần Bát Hoang, cuối cùng mày cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi!”

“Đúng là một thứ ngu ngốc…”

Trần Đức lười phải liếc mắt tới Chương Hằng thêm nữa mà quay người nói với sáu lão già đã rụng răng tuổi trung bình phải tới một trăm hai mươi ở ngoài sảnh kia: “Cho anh sống là muốn để cho anh biết rằng việc mời sáu lão già chết tiệt kia tới nhằm trả thù tôi là quyết định ngu xuẩn tới mức nào”.

Sau đó Trần Đức tiếp tục nhàn nhã nói với sáu người kia: “Sáu người các ông muốn chết lần lượt hay cùng nhau đây?”

Giọng nói thản nhiên từ tính của anh vang vọng khắp nhà họ Lục.

Một lần nữa trên dưới nhà họ Lục lại bị anh làm choáng váng.

Chỉ là tâm trạng lần này thay đối nghiêng trời lệch đất so với trước đó.

Đúng, Trần Bát Hoang có thể gây ra thương tích nặng nề cho Chương Hằng quả thực khiến họ kinh ngạc đến khó tin, nhưng… nhưng muốn khiêu chiến với thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương, hơn nữa còn là sáu người cũng có chút quá tự phụ rồi chăng?

“Ha…”, Chương Hằng không kìm được bật cười, cho dù giờ phút này thân mang trọng thương hắn dứt khoát nằm đó cười châm chọc: “Ngu ngốc, tao đợi mày, đợi mày giết hết bọn họ đó”.

“Ha ha, tên nhóc này đang nằm mơ giữa ban ngày à, còn muốn giết chết sáu vị thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương?”

“Ngu dại chăng? Thực sự tưởng rằng đánh bại được Chương Hằng là rất lợi hại sao?”

“Ha ha, loại người này trẻ người nông nổi, chưa bị xã hội hung hăng vả mặt, nếu không làm sao có thể thốt ra những lời mất não như vậy?”

Những kẻ cậy nhờ Lục Lâm Khai trước đó rất lo lắng, nhưng sau khi ý thức được sự tồn tại của mấy người Chương Phá Long đã hoàn toàn thả lỏng tâm trí đang kéo căng, bao gồm cả bản thân Lục Lâm Khai cũng cười rét lạnh:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK