Anh hiểu ưng Thanh Vũ, đúng là rất phá phách, thích trêu người khác, nhung trong lòng cô ta thực sự không có ý xấu.
Tuỵ có lúc làm hơi quá đáng một chút, nhung chẳng phải Trần Đức cũng hứa sẽ bồi thường rồi sao?
Những người này lại quấn lấy không tha, còn muốn chặt tay, chặt chân, yêu cầu đúng là quá đáng.
Bề ngoài là nhâm vào ưng Thanh Vũ, thực chất hoàn toàn là nhằm vào anh.
Đặc biệt là Trâu Thanh, lại không hề che đậy ý muốn giết anh.
Thực sự coi anh là quả hồng mềm, tùy ý nắn bóp u?
“Những ai không muốn xảy ra xung đột với tôi thì có thể lui ra, xong việc tôi sẽ bồi thường”, ánh mắt Trần Đức vẫn lãnh đãm như cũ, nhưng giọng điệu không còn ôn hòa như trước đó: “Nếu có ai không buông tha, có thể tiến lên chiến với tôi một trận, tất cả cùng lên hay từng người lên một, tùy các anh”
Những lời thản nhiên được nói ra từ miệng Trần Đức, truyền đến bên tai tất cả mọi người, lập tức những người đứng vây xem không còn gì để nói.
‘Trần Ma Vương quả nhiên ngông cuồng như lời đồn!”
“Quá ngạo mạn rồi, đối diện với ba đệ tử hàng đầu của Vô Song Môn, hơn ba mươi đệ tử trong top năm mươi mà còn dám nói tất cả cùng lên? E rằng đầu óc có vấn đề rồi phải không?”
Trong Tàng Kinh Các, người nào cũng nhó tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Trần Đức giống như nhìn một kẻ ngốc, một người khiêu chiến với mấy chục hơn trăm người? Chẳng phái là ké ngu nói mơ thì là cái gì?
Phái biết rằng, những người này đều là cảnh giới Linh Hải Kỳ, trong đó, cũng có mười mấy người là đỉnh phong Linh Hải Kỳ!
Tuy trong số bọn họ có người mặc dù chiến lực thực sự không bằng Cổ Tinh Hoa đã chết, nhưng nhiều người cùng lên, thực lực chắc chắn là mạnh chưa từng có!
‘Cậu Trần… hay là hai người đi trước đi, để tôi
giải quyết”.
Công Tôn Hằng cũng cảm thấy Trần Đức hơi ngạo mạn, chiến lực của ba người Trâu Thanh, Lâm Cống, Lục Tử Ngang mạnh thế nào, đương nhiên không cần nói nhiều.
Mấy chục, hàng trăm người còn lại liên thú đã không đơn gián chỉ là một cộng một bằng hai, thay đối về lượng sinh ra thay đối về chất, nhiều người như vậy đủ để đánh Trần Bát Hoang mới ở Linh Hải sơ kỳ thành bã!
Đương nhiên, ông ta không biết Trần Đức đã đột phá, ai mà ngờ được chỉ trong một đêm, Trần Đức lại đột phá chứ? Hơn nữa còn đột phá đến Kim Đan Kỳ? Trong nhận thức cúa Công Tôn Hằng, đây là việc không thể nào.
“Viện trưởng, tốt nhất là ông rời khỏi đây đi!”, Lục Tử Ngang ngạo nhiên cười nói: “Chuyện hôm nay đã không phái là chuyện mà ông có thế giai quyết!”
“Đúng thế, viện trưởng, chúng tôi không muốn liên lụy đến ông, mau cút đi!”, Trâu Thanh cũng không hề nể mặt Công Tôn Hằng, viện trưởng ngoại viện thì đã làm sao?
Hần ta cũng không coi ra gì!
“Này, đại khốn khiếp, chúng ta dứt khoát chạy đi”, ưng Thanh Vũ lè lưỡi, phát hiện sự việc hình như đã mất kiểm soát.
Trần Đức không nói một lời, đứng thắng, thán nhiên như thường: “Không có ai rời đi hả? Xem ra, các anh đều lựa chọn chiến với tôi một trận phải không?”
Vừa nói Trần Đức vừa bước ra một bước:
“Đã vậy thì đừng lãng phí thời gian, mau chóng ra tay đi!”
Anh còn đợi chiến với Âu Dã Tư Linh một trận cơ, không có tâm tư ở lại đây, chủ động ép đám người Trâu Thanh.
“Được, vậy chúng tôi thử xem Trần Ma Vương anh rốt cuộc mạnh thế nào, ha ha…”, Trâu Thanh cười lạnh lùng, vô cùng âm trầm, trực tiếp ra tay, song đao trong tay hóa thành luồng sáng, nhanh như chim cắt ép đến Trần Đức.
“Trần Ma Vương, mày nhớ kỹ đây, tao mới là người đàn ông của Âu Dã Tư Linh!”
Cùng lúc đó, Lục Tử Ngang, Lâm Cống, bao gồm mấy chục người xông vào Tàng Kinh Các cùng bùng phát!
‘Tên rác rưởi như mày mà cũng xúng với Âu Dã Tư Linh?”
Nhưng đúng lúc bầu không khí căng thẳng, Trần Đức chuẩn bị ra tay, một giọng nói cực kỳ vang dầy bá đạo đột nhiên lọt vào màng nhĩ của mọi người!
Dường như có sức tấn công, đâm đến đau lỗ tai.
Tựa như sông núi gầm thét, ầm ầm nhức tai, lại như sấm sét vang đội, khiến người ta sợ mất hồn phách!
Mọi người không kìm được nhìn ra ngoài Tàng Kinh Các, đám người chặn ở cửa Tàng Kinh Các cũng đã dạt sang hai bên trái phải từ lâu, nhường ra
một lối đi.