Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với CỔ Tinh Hoa, Trần Nguyên Bình không có lòng tin để chiến thắng, chỉ có thể đem Trần Đức ra với hi vọng thông qua sự giới thiệu của ông ta, Cổ Tinh Hoa sẽ từ bỏ ý định của mình.

Thế nhưng…

Cách này chẳng những không có hiệu quả, mà còn khiến Cổ Tinh Hoa càng thêm tức giận.

Ánh mắt hắn thoáng trở nên âm u, cơ mặt liên tục co giật bởi phẫn nộ.

Thân là minh chủ Tinh Minh, sự kiêu ngạo và tự phụ của hắn hơn xa người thường. Cổ Tinh Hoa là một kẻ cực kỳ sĩ diện, vậy mà Trần Nguyên Bình lại dám nói hắn không bằng một tên nhóc đến từ thế tục ngay trước mặt rất nhiều người, hơn thế nữa, ông ta còn dùng mấy câu như “cậu sẽ phải hối hận”, “không đáng kể đến”, “Tôi không muốn thấy cậu chết”, … Những lời đã hoàn toàn đâm thủng trái tim kiêu hãnh của hắn, khiến hắn có cảm giác phải chịu đựng sự nhục nhã lớn lao nhất cuộc đời này.

_*9

no

Trong thế tục, ngoại trừ Âu Dã Tư Linh thì không có ai khác mạnh hơn hắn được.

Ngay cả Diệp Ca của gia tộc đứng đầu ba mươi sáu tộc Địa Sát thì cũng chỉ là thứ rác rưởi, không phải hay sao?

Hắn lại càng không tin một cao thủ sẽ có mối quan hệ với thứ rác rưởi, sâu kiến như đám người Kỳ Hàn.

CỔ Tinh Hoa đứng trước người Trần Nguyên Bình và ức Thư Huyên hệt như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào, mặt hắn tối sầm, sát ý cuồn cuộn tạo thành từng đợt cuồng phong thổi qua, hất tung chiếc áo choàng của hắn.

Ngọn núi lửa trong lòng hắn có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.

Giết người!

Giày xéo!

Hắn không nói gì.

Một câu cũng không.

Mà chỉ nhìn chòng chọc vào Trần Nguyên Bình.

Nhưng…

Ai cũng có thế nhận ra rằng đây chính là sự bình yên trước cơn bão.

“Cậu CỔ, tôi đã điều tra về Trần Bát Hoang mà ông ta nói đến, chỉ là một võ giả Linh Căn so kỳ mà thôi, không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để đánh bại Huyết Lãnh nữa”, bên cạnh, Diệp Ca cười lạnh nói.

Linh Căn sơ kỳ!

Mấy chữ này khiến Cổ Tinh Hoa có cảm giác cực kỳ chói tai.

Trần Nguyên Bình lại dùng một tên ở thế tục, thực lực thấp hơn hắn một cảnh giới lớn để so sánh với hắn ư?

Hoàn toàn yên tĩnh.

Vốn dĩ, hắn cũng là võ giả cấp bậc yêu nghiệt, có thể vượt cấp giết người. Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người có cảnh giới yếu hơn hắn, nhưng lại có thực lực mạnh hơn hắn sao?

Buồn cười!

Quả thật buồn cười!

“Phó viện trưởng Trần, lần sau, trước khi nói khoác thì nên soạn sẵn văn bản, đừng có nói chuyện mà quá nhiều sơ hở như vậy!”, trong lúc nói, Cổ Tinh Hoa

cũng không nhịn nữa, hắn bùng nổ, lao vọt đến như một con chim ăn thịt, hai tay giơ lên, co lại thành trảo, chộp về phía ức Thư Huyên và Trần Nguyên Bình.

Đây là võ kỹ của học viện Vô Song, rất nhiều người đều nhận ra.

Nó tên là “Thương Ưng Trảo”.

Là loại võ kỹ cấp thấp nhất.

Nhưng…

Khi Cổ Tinh Hoa thi triền võ kỹ này thì nó đã hoàn toàn thoát ly khỏi hai chữ “cấp thấp”, móng tay hắn hệt như những con dao găm sắc bén và vô cùng lạnh lẽo, không ngừng di chuyển lên xuống, liên tục tạo thành ảo ảnh, khiến đối phương không cách nào bắt được quỹ tích của nó.

“Xoẹt…”

Một giây sau…

Vuốt ở bàn tay phải của hắn cắm phập vào lồng ngực Trần Nguyên Bình, hệt như năm cây đinh đóng chặt ở đó.

Chợt, bàn tay dùng lực xé ra…

“Roẹt roẹt roẹt…”

Một miếng thịt ở ngực, cùng với xương, dây thần kinh, cơ, gân, và quần áo cứ thế bị xé ra, cực kỳ máu tanh và cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Đồng thời, tay trái của hắn cũng chộp lấy vai trái ức Thư Huyên, chọc thành năm cái lỗ máu, máu tươi chảy ra đầm đìa, vết thương sâu đủ thấy xương,

kế đó, hắn nắm lấy cô ta, hất tung lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK