Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó,

Anh liền giao chuyện này cho nhà họ Diệp, dù sao thì mỗi người có năng lực riêng, anh không thích hợp làm chuyện liên lạc với ba mươi sáu tộc Địa Sát, hơn nữa anh cũng không có thời gian.

ở sản bay Hương Giang, một chiếc máy bay cá nhân đã chờ sẵn, sau khi Trần Đức xuống xe, anh lập tức lên máy bay,

Anh cũng không về thành phố Tan, mà đi kinh

đô.

Đến một nghĩa địa.

Nghĩa địa này là nơi chuyên dành cho quân nhân, chí có người đóng góp với Hoa Hạ mới có tư cách chôn cất ờ đây!

Trương Phàm, Lý Lảm, Khâu Thượng Bình…

Trần Đức đi đến trước mộ ba người, anh ngồi xổm xuống đốt hương, tiền giấy và nguyên bảo do mình mang đến,

Ngắm nhìn ba người trẻ tuổi gương mặt nghiêm nghị, hốc mắt Trần Đức hơi đỏ, anh chịu đựng bi thương trong lòng rồi đứng dậy cúi người trước họ.

“Các anh em, mọi người khỏe không? Tôi về

rồi”.

“Khâu Thượng Bình, Lý Lâm, trước kia không phải các anh thích uống rượu với tôi sao? Chỗ tôi có không ít rượu ngon này”.

Trần Đức lấy ra từ trong đỉnh Long Văn một vò rượu, anh đổ hết toàn bộ xuống trước mộ họ:

“Còn Trương Phàm, anh không thích uống rượu, ờ dưới đó thì uống ít chút, đừng cậy mạnh mà tranh cướp với bọn họ, em gái Tử Hàm sẽ đau lòng đấy”.

“Các anh biết không? Mấy tháng nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện không thế tưởng tượng nổi mà trước đây các anh không dám nghĩ đến đâu, đáng tiếc… đáng tiếc lại trải qua quá muộn”.

“Người giết các anh tôi đã giết gần hết, chỉ còn một tên hung thủ duy nhất đứng đằng sau, tôi sẽ tìm được hắn…”

Trần Đức ngồi trước mộ ba người vừa uống rượu vừa độc thoại, anh đã nói rất rất nhiều,

Từ giữa trưa đến chiều.

Mặt trời ngả về phía tây, kéo rất dài rất dài bóng dáng của Trần Đức, trên đất ướt đẫm một mảng.

Đó không phải là rượu, cũng không phải mưa, mà là nước mắt của Trần Đức.

“Được rồi, hôm nay trò chuyện với các anh đến đây thôi, tôi còn phải đi thăm chị dâu các anh nữa”.

Trần Đức đứng lẻn, thản hình thẳng tắp, anh chào ba người theo nghi thức quân đội tiêu chuấn đã lâu không làm,

Dưới trời chiều,

Cơ thế thẳng tắp như cây dương, kiên định, bên bỉ và hết sức trang trọng.

Hoàn thành xong lễ, Trần Đức xoay người đi về phía một phần mộ khác,

Trên bia mộ là một người phụ nữ,

Dáng vẻ, thần thái có vài phần giống với Tống Ngữ Yên, cô ấy mang theo nụ cười nhàn nhạt, rất xinh đẹp.

“Nhã Hi, anh đến thăm em đây”.

Khóe miệng Trần Đức hiện ra nụ cười cưng chiều, anh sờ khuôn mặt tuyệt mỹ trong hình rồi thầm nói:

“Năm đó em bảo anh cai rượu, đáng tiếc anh vần không cai được. Nếu như em thật sự muốn anh cai rượu thì em xuất hiện ở trước mặt anh, được chứ?”

Người đẹp đã qua đời, dù là nhìn hình của cô, nhưng Trần Đức vẫn dịu dàng như vậy, trong con ngươi lóe lên vẻ dịu dàng chưa từng có.

Cô ấy là người cùng anh lên núi đao xuống biến lửa.

Mỗi một lần bị thương, cũng là cô giúp anh khử độc chữa trị.

Cô ấy từng là người mà Trần Bát Hoang yêu nhất, cũng là nhà của Trần Bát Hoang, mãi mãi là bến cảng của nỗi nhớ nhung.

“Ai cũng nói Trần Bát Hoang, Trần Ma Vương thủ đoạn tàn nhẫn hung ác, xuống tay hết sức quả quyết, có ai từng thấy qua bộ dạng này của Trần Bát Hoang chưa?”, ngay lúc Trần Đức ôn lại chuyện cũ, một giọng nói già nua có vẻ uy nghiêm truyền đến từ sau lưng anh.

“Là ông?”, Trần Đức quay đầu, nhìn thấy người đến, anh cười nói: “Nhan lão, đã lâu không gặp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK