Cung điện huy hoàng thu hút ánh mẳt của tất cả mọi người.
Hòn đảo này là chỗ Cơ Tuyết nghỉ lại khi đến Vân Tiêu giới, có trận văn bảo vệ, dù nhiều năm trôi qua cũng hoàn hảo không tổn hao gì.
Bên bờ biển trẽn đảo, ở bãi cát, Trần Đức và Đệ Ngũ Vân Yên sóng vai ngồi, anh kế lại những chuyện mình trải qua trong những năm gần đây.
Từ lúc anh vào quân ngũ, đến lúc xuất quân, rồi vào tù, gặp được Sửu gia, trớ thành một võ giả.
Anh chậm rãi kế lại, hệt như đang kế cảu_____
chuyện của một người khác.
“Con à, thật lòng xin lồi, những năm qua con đã phải chịu khổ rồi”.
Tâm trạng Đệ Ngũ Vân Yên trớ nên nặng nề, anh kể về cái chết thảm thiết của những người anh em mình và những chuyện khác rất đơn giản, nhưng bà ấy có thể nhận ra được sự tức giận trong đó, cùng những nguy hiếm và khó khăn trong quá trình báo thù.
“Năm đó, mẹ để con lại, thật ra cũng vì bất đẳc dĩ mà thôi, nếu không đế con ở lại địa cầu, khi về đến tộc Đệ Ngũ, tộc trưởng cũng sẽ giết chết con”.
“Con biết”.
Trần Đức hết sức bình tĩnh, không hề trách cứ Đệ Ngũ Vân Yên.
Anh biết rõ, với tính cách của Đệ Ngũ Vệ Đông, nếu bà ấy mang theo anh về gia tộc, chờ đợi anh là thập tử vô sinh.
“Nhưng mẹ này, từ đầu đến cuối con vẫn không thể tìm được tung tích của bố, con muốn hỏi… ông ấy là ai? Trước đó, người họ Trần đuối giết mẹ có liên quan gì đến bố con không? Còn nữa, bố con đã đi đâu rồi?”
“Phải”.
Đệ Ngũ Vân Yên biết Trần Đức sẽ nghĩ đến chuyện này: ‘Thật ra, bố con không phải là người bình thường, lại càng không phái là người địa cầu, ông ấy tên là Trần Giang Lăng, đến từ Trần gia của Đại Thiên Thế Giới!”
“Đại Thiên Thế Giới ư?”
Trần Đức kinh ngạc, bố anh lại là người đến từ Đại Thiên Thế Giới?
Trong thức hải, nghe tới hai chữ Trần gia, Linh Lung cũng hết sức ngạc nhiên.
Đại Thiên Thế Giới chí có duy nhất một Trần gia, thế gia cổ xưa truyền thừa qua suốt mười vạn năm!
Đó là gia tộc mà ai ở Đại Thiên Thế Giới cũng biết, làm gì có ai không biết đâu? Trong tộc Trần gia, yẽu nghiệt như mây, thiên tài như nước, nhiều không thế đếm xuế!
Linh Lung hoàn toàn không thế ngờ được, Trần Bát Hoang lại có liên quan đến Trần gia đó ư?
“Thì ra là vậy, thảo nào con người này lại yẽu nghiệt như thế”.
Linh Lung thầm than thở, nếu là người Trân gia thì cũng không có gì lạ.
Có thể nói, thành tựu của anh bây giờ vẫn còn cách điếm cuối rất xa!
“Không sai, ông ấy là người của Đại Thiên Thế Giới, là đứa con bị Trần gia bỏ rơi. Có rất nhiều chuyện ở Trần gia ông ấy không nói rõ, mẹ chỉ loáng thoáng đoán được từ vài manh mối, hình như ở Đại Thiên Thế Giới, Trần gia cũng là một gia tộc thanh danh hiển hách, được gọi là viên cổ thế gia, còn việc tại sao con không được gặp ông ấy…”