Bạch Tĩnh Vân và Đệ Ngũ Hiên căng thắng đến lạ, bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ hai người kia rất rõ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhất là Bạch Tĩnh Vân, cô ta từng nghe Trình Võ nhắc tới hai người này, đây là người hầu anh hắn ta từng thu nhận, mấy ngày trước Trình Lực đã tặng họ lại cho Trình Võ.
Lúc nhắc tới họ Trình Võ vỏ cùng tự hào, còn khen ngợi một phen.
Nếu tách hai người ra, có lẽ không mạnh bằng Trình Võ, nhưng nếu hai người đi cùng nhau, thực lực cao hơn Trình Võ rất nhiều!
“Ranh con, mày ngoan ngoãn hợp tác đi, đưa quả Sơn Hải ra đây, tiện thế tự chặt đầu mình xuống”.
Ánh mắt Lão ưng không nỡ dời khỏi quả Sơn Hải, cứ nhìn chằm chằm Trần Đức: ‘Tốt nhất là ngoan ngoãn đi, đừng để bọn tao đích thân ra tay, nếu không chắng những là mày chết, mà gã bên cạnh mày cũng thế’.
Trần Đức không nói gì, anh vẫn im lặng với vẻ mặt không có gì thay đổi, cứ lẳng lặng nhìn hai người, một mặt là kiếm tra thực lực cũng như cánh giới của họ, mặt khác là thấy hai người này có hơi buồn cười.
Anh không nói tiếng nào, Lão ưng và Cấu Vương cũng không vội, cứ đứng đó lẳng lặng chờ, nếu tên này không ngu thì sẽ biết mình nên làm gì, nên chọn thế nào.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi.
Im lặng vài giây, Trần Đức cất tiếng hói: “Hai người là cái thá gì? Tại sao tôi phái ngoan ngoãn phối hợp?”
Lão ưng quan sát Trần Đức từ trên xuống dưới, bên dưới lớp mặt nạ là đôi mẳt ưng dần trở nên lạnh lẽo, sát ý dần lan tỏa: ‘Tao không biết mày đã dùng cách gì đế giết chết cậu Trình Võ với cánh giới Thần Vương ngũ trọng, nhưng mà vận may sẽ không tới với mày hai lần đâu”.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trần Đức, cùng với hình ảnh do bùa thông ảnh đế lại trước đó, ông ta lập tức xác định anh giết chết được Trình Võ đều là giờ may mắn và đánh lén.
Dù sao.
Bới người bình thường mà nói, Thần Vương ngũ trọng mà muốn giết chết Thánh Nhân thập giai là điều hoàn toàn không thế!
“Đế tao nói cho mày biết tao dựa vào cái gì”.
Cậu Vương lạnh lẽo, âm u nói: “Dựa vào việc mày quá yếu ớt, rác rưởi, mày hiểu chưa? Hai lý do đó có đủ cho mày chưa?”
Trần Đức lại im lặng, không hề nhúc nhích.
“Sao? Có hiểu ra được chưa hả?”
Ánh mắt Cẩu Vương hiện lên mũi nhọn đầy sát
khí.
“Đúng là không hiếu lắm”.