“Soạt!”
Dứt lời Phương Tâm Ngọc đã chuyển động.
Ông ta đợi không nổi nữa.
Mấy ngày nay ông ta đều canh cánh chuyện đột phá, Trần Bát Hoang không
chết, chưa vì Huyết Lãnh báo thù, ông ta rất khó có thể xông qua bước cuối
cùng, giờ phút này ông ta không muốn lại tiếp tục chờ đợi nữa, không đợi
Trần Đức nói nửa lời, liền giương lên nắm đấm đập về phía anh!
Cú đấm này như một ngọn núi đè ép xuống, linh lực lập lòe, tách phóng ánh
sáng rực rỡ chói mắt, nặng tựa vạn cân, không gian bị rung chấn phát ra
tiếng gầm rú, tựa hồ có thể sụp đổ phá hủy bất cứ lúc nào!
Trong giây lát đã dồn ép tới trước người Trần Đức.
Hai mắt Trần Đức híp lại mở ra mắt xuyên thấu, đồng thời, năm ngón tay anh
cũng nắm lại thành quyền, giơ nắm đấm nghênh đón.
Sau đó hai nắm đấm va chạm vào nhau.
“Bang!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong giây tiếp theo, cả người Trần
Đức lùi hẳn về phía sau hai ba mươi bước đợi khi anh dừng lại có thể thấy
Đức lùi hẳn về phía sau hai ba mươi bước, đợi khi anh dừng lại, có thể thấy
rõ ràng hai bàn tay đã bê bết máu, da thịt bị xé toạc, mơ hồ nhìn thấy cả
xương trắng.
Còn Phương Tâm Ngọc chỉ lùi lại một bước!
Tay của ông ta cũng chỉ bị biến dạng nhẹ, chỉ vậy mà thôi!
“Ha ha, chỉ có chút ít năng lực đó thôi à?”, Phương Tâm Ngọc nở nụ cười rét
lạnh tràn đầy khinh miệt: “Dám tới nơi này tìm người, bổn tôn còn tưởng cậu
mạnh mẽ tới đâu, hiện tại xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi”.
“Rốt cuộc là ai đã cho cậu lá gan tới trước mặt tôi, hả?”
Nụ cười của Phương Tâm Ngọc vô cùng tự phụ, vừa nói trên người ông ta
vừa bất thình lình bùng nổ một luồng áp bức cuồng bạo từ, giống như một
quả bom hạt nhân phát nổ, một áp lực vô biên chớp mắt đổ dồn phía Trần
Đức:
“Trần Bát Hoang, quỳ xuống cho ông đây!”
Một tiếng gầm giận dữ của Phương Tâm Ngọc giống như sư tử rống hay
tiếng nổ đùng đoàng của máy bay, lại vừa giống tiếng xe tăng bắn pháo sấm
dậy nổ tung bên tai Trần Đức, đau!
Oong!
Mạnh mẽ như Trần Đức giờ phút này cũng cảm thấy màng nhĩ rung động
ong ong, âm thanh vang vọng trong tâm trí anh hồi lâu không tan, kèm theo
tiếng gầm thét phẫn nộ đó, như có hàng ngàn ngọn núi khổng lồ từ trên trời
rơi xuống đè lên người anh, rắc!
Trần Đức chỉ cảm thấy tấm lưng như đang vác trọng lực ngàn cân, lòng bàn
chân anh lún dần xuống đất, chân hung hăng đạp lên núi đá cứng rắn, giẫm
lên một đôi dấu chân sâu hơn mười phân!
“Trần Bát Hoang, thế nào, đã lĩnh hội được thực lực của cường giả Linh Hải
kỳ chưa? Quỳ xuống đi, chỉ cần cậu quỳ xuống, bổn tôn có thể cho cậu một
cái chết nhẹ nhàng!”, Phương Tâm Ngọc chế nhạo, từng đợt sát khí tùy tiện
tản ra xung quanh khiến người khác phải nghẹt thở, thần thái của ông ta đầy
tự tin và ngạo nghễ, cùng lúc đó lại một lần nữa ra tay.
Dưới chân như ảo ảnh, lại vung tới một quyền, mang theo tiếng rít ghê rợn,
từ trên trời giáng xuống.
Ông ta không dùng toàn lực.
Đối phó với một tên tu võ giả Linh Căn kỳ cỏn con, ông ta cho rằng không
cần thiết, cũng không yêu cầu.
Nắm đấm của ông ta phát sáng, một luồng tà khí màu đen đáng sợ gần như
đã thực thể hóa, vây quanh lòng bàn tay ông ta, giống như hàng chục nghìn
chiếc búa sắt rơi thẳng xuống.
“Quỳ xuống cho tôi!”, Phương Tâm Ngọc thấp giọng quát đầy hung tợn.
Đôi mắt Trần Đức ngưng trọng, một lần nữa vươn tay đón lấy đòn công kích.
Bang!
Một lần nữa, hai người đối đầu đâm vào nhau, Trần Đức lại tiếp tục chịu phải
năng lượng công kích nặng nề, lòng bàn chân càng lún càng sâu, toàn bộ
nắm đấm của anh gần như bị phế bỏ, xương thịt nát bấy nhìn thấy mà giật
mình.
Đồng thời, chân của Trần Đức gần như bị uốn gập lại không thể tiếp tục
chống giữ được nữa.
Chênh lệch giữa Linh Căn sơ kỳ và Linh Hải kỳ thực sự quá lớn, ngay cả khi
Trần Đức sở hữu sức mạnh vượt bậc cũng khó có thể gắng gượng chống
chọi với Phương Tâm Ngọc
chọi với Phương Tâm Ngọc.
“Quỳ? Quỳ con mẹ ông!”
Trần Đức rốt cục từ trong cổ họng bật ra mấy chữ, hai chân như gắn lò xo
dồn sức nhảy khỏi dấu chân kia, chủ động tấn công, cơ hồ không chút do dự
thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh.
Toàn bộ các phương diện như tốc độ, sức mạnh, xúc cảm tại thời điểm này
đều tăng lên gấp mười lần, bùm bùm bùm!
Nắm đấm to như bao cát nhanh như chớp điện lao vút trong không gian, để
lại dư ảnh và ánh sáng màu trắng.
“Hửm?”