Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dao, Hạ Thiên Tuyết, Âu Dã Thanh Vũ, Tiêu Mạn Y, ngay cả Diệp Khánh Ngỏn cũng ở trong đó, chính giữa mấy cô gái còn có một đứa bé mười mẩy tuối, mấy năm không gặp, cô bé đã thay đổi rất lớn, nhưng vừa nhìn Trần Đức đã nhận ra, là Tử Hàm!

Các cô,

Giống như bị một áp lực vô cùng khủng khiếp, như có một ngọn núi đè xuống, mỗi người đều quỳ trẻn đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cực kỳ không tốt

Mấy năm không gặp,

Ngoại trừ Tử Hàm đã lớn ra, mấy người phụ nữ còn lại vẩn không có bất kỳ thay đổi nào.

Cái này rất bình thường,

Có nhản mạch và uy danh của Trần Đức, các cô ở địa cầu được ba mươi sáu tộc tương trợ, đương nhiên không thiếu các loại đan dược kéo dài tuối thọ, làm chậm lão hóa cũng tương đối dễ dàng.

Nhưng.

Lúc này các cô lại cực kỳ đau đớn.

Từng người tiều tụy không thế tiều tụy hơn, trên người bị thương rất nặng, giống như bị dã thú dùng móng túm lấy, từng vết máu trải rộng, cực kỳ tanh và tàn nhẫn,

Các cô ở tầng thứ nhất, tầng thứ chín còn có một người.

Đó là một ông lão,

Trần Đức không quen biết,

Nhưng chẳng biết tại sao, Trần Đức lại có cảm giác quen thuộc từ tận xương tủy,

100% anh có thế khẳng định,

Ồng lão kia tuyệt đối có liên quan đến anh!

Dù sao tầng thứ nhất đều là người phụ nữ của anh, không phải sao? Mà Trần Nguyên Vũ tuyệt đối sẽ khỏng nhốt người không có liên quan đến anh đúng chứ?

Cùng giây đó,

Bên trong tháp, mấy cô gái vừa nhìn thấy Trần Đức,

“Bát Hoang…”

‘Ông xã!’

“Bát Hoang…”

“Anh Bát Hoang…”

Giây phút các cô nhìn thấy Trần Đức, nước mắt rơi xuống như trân châu, lăn dài từ trong mât, gần như muốn lao ra ngoài tháp, nhưng cơ thế không thể nào nhúc nhích nổi.

“Đứa nhỏ…”, tầng thứ chín, lão giả kia cũng mờ đôi mắt già nua, so sánh thì tình hình của õng ta ốn hơn một chút, con ngươi nhìn chằm chằm vào Trần Đức, khó khăn nói: “Cháu chính là đứa nhỏ của Giang Lăng? Phải… đúng là đứa nhỏ rồi, nhất định cháu không quen lão tổ, lão tổ là… bố của ông nội cháu, tên của cháu là lão tổ đặt cho, lão tổ hy vọng cháu có thế giống như Bát Thần, càn quét thiên hạ, nhìn đời bằng nửa con mắt”.

Trong nháy mắt,

Trần Đức đã biết thân phận vì ông lão kia,

Là lão tố của anh!

Lão tổ ruõt!

Chẳng trách, nhìn thấy ông ta, Trần Đức đã có cảm giác huyết mạch tương liên.

“Sao hả, tới đi, Trần Bát Hoang, kích này của mày mau bố xuống đi”, Trần Nguyên Vũ cười, nụ cười vô cùng u ám.

Đối mặt với Trần Đức mạnh mẽ như

vậy,

Cuối cùng,

Ông ta đã lấy ra lá bài tấy cuối cùng!

Lá bài tấy này ông ta không hề muốn lấy ra,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK