Đầu rơi xuống đất, âm thanh không lớn nhưng trong tai Cơ Hòa và những người khác lại giống như có bom nổ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố, hồn bay phách lạc
“Mày cho tao một đấm vậy tao cũng trả lại mày một đấm”.
Đột nhiên, Trần Đức nhìn về phía thi thế không đầu lạnh lùng lên tiếng rồi nhẹ nhàng quăng một cái, trước khi thi thể rơi xuống đất, cú đấm của Trần Đức đã tung ra.
“Bùm!”
Cú đấm này quá kinh thiên động địa, không khí run lên bần bật, rất nhiều máy móc thiết bị trong đại sảnh không ngừng rung chuyển, tựa hồ những thứ này cũng đang bất an run rẩy.
Giây tiếp theo, thi thể Thành Kỳ Võ nổ tung, đúng vậy, chính là nổ tung, hoàn toàn biến mất, vỡ nát hóa thành từng mảnh sương máu, chỉ còn lại một cái đầu bơ vơ nằm đó, giữa đám sương máu.
Mùi máu tanh nồng khủng khiếp, nồng nặc, gột rửa tâm hồn mọi người, khiến linh hồn ai nấy cũng chấn động.
Thành Kỳ Võ, Thành Kỳ Võ ở cảnh giới Long Tượng kỳ đỉnh phong, là thế hệ trẻ của Vân Bắc, còn được mệnh danh là cao thủ đỉnh cấp, cứ như vậy…như vậy mà chết rồi?
Cơ Hòa đã từng nghĩ đến chuyện giúp đỡ, La Nhất Công cũng vậy.
Nhưng, từ đầu đến cuối, bọn họ không có chút cơ hội nào đế ra tay!
cả đại sảnh chìm vào sự im lặng chết chóc, giống như một nhà xác lúc mười hai giờ đêm, không chút động tĩnh, Cơ Hòa và những người còn lại đều nín thở!
Từ khi Trần Đức gặp Thành Kỳ Võ đến lúc Thành Kỳ Võ chết, toàn bộ quá trình, cộng với cuộc đối thoại trong thời gian đó, tất cả chưa đầy ba phút.
Quá nhanh quá nguy hiếm!
Nhanh đến mức ngay cả Cơ Hòa, người nổi tiếng đến từ Côn Luân Hư, người tự xưng là cao thủ trong hàng cao thủ ở giới thế tục cũng vô cùng sửng sốt, cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Đó là Thành Kỳ Võ đấy!
Thành Kỳ Võ, cậu chủ nhà họ Thành, người kế thừa tiếp theo của nhà họ Thành!
Con mẹ nó, cứ như vậy…như vậy mà chết rồi!
Không có chút gì gọi là hồi hộp kịch
tính.
Thậm chí cú đấm dùng hết sức của gã còn không thể phá vỡ hàng phòng ngự của Trần Bát Hoang, từ đầu đến cuối, ngay cả bước chân của Trần Bát Hoang còn không hề lùi lại.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, anh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ.
Không xê dịch một li một lí nào cả!
Trong bầu không khí im lặng, Trần Đức giống như không có chuyện gì, vẻ mặt thản nhiên, vô tội, cực kỳ bình tĩnh.
Loại người như Thành Kỳ Võ, giết thì giết thôi, gã không đáng sợ chút nào.
Từ tư liệu của Kỳ Hàn gửi đến có thể thấy, cả Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa đều là cá mè một lứa, gần như đã đạt đến đỉnh cao của việc cậy thế ức hiếp người khác, vô cùng độc ác, có thể chính bọn chúng còn không nhớ bản thân đã hại chết bao nhiêu người thường.
Ngay cả người vợ hôm nay đón sinh nhật thứ mười tám của gã, vài năm trước lúc cô bé đó mười ba tuổi đã bị Thành Kỳ Võ cưỡng hiếp.
Cuối cùng nhà họ Thành đã tiêu rất nhiều tiền, không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì để bịt miệng nhà gái, hơn nữa còn cưới về làm vợ luôn.
Loại chuyện này, người bình thường còn không dám nghĩ tới.
Nhưng trong mắt những người như Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa, chuyện này lại là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, cực kỳ bình thường.
Cơ Hòa, La Nhất Công, Quan Chính Dương và những người khác đều nhìn chằm chằm vào Trần Đức, bọn họ ngồi trên băng ghế mà như ngồi trên kim châm, sắc mặt rất khó coi.
Trần Đức quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó tập trung lên người Cơ Hòa: “Ông, chính là ông”.
Trần Đức chỉ vào mũi Cơ Hòa, thản nhiên hờ hững gọi tên: “Cởi quần áo của ông ra, nhanh lên”.
Cơ Hòa vô cùng sửng sốt.