Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hờ hững nhìn mọi thứ diễn ra.

Tô Trung Dương tự đóng cửa lại, sau đó mới nhìn về phái Trần Đức, nhăn nhó: “Trần Bát Hoang đúng chứ?”

“Phải!”

Trần Đức gật đầu, không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót, lại càng không thể nhận ra được chút dao động cảm xúc nào: ‘Tên tỏi là Trần Bát Hoang”.

“Quỳ xuống đi”, Tô Trung Dương kéo một cái ghế qua, bảo Diệp Dao ngồi xuống rồi nói với Trần Đức.

“Quỳ xuống trước mặt cậu Diệp, dập đầu ba cái xin lỗi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Tuyết nữa, cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này”.

Diệp Dao ngồi trên ghế, bắt chéo chân, cao cao

tại thượng, như thế đã ăn chắc Trần Đức rồi vậy:

“Bác trai, cháu còn muốn có một bàn tay của cậu ta nữa, chính là bàn tay đã ôm Lăng Tuyết ngày hôm nay”.

“Trần Bát Hoang, cậu có nghe rõ chưa? Tôi không muốn nhà họ Tô có thêm người chết vào hôm nay”.

Đồng tử Tô Trung Dương sâc bén như kiếm, nhìn Trần Đức với sự tức giận không sao tả nổi.

Sự tức giận đó, một phần đến từ việc Trần Bát Hoang tiếp cận con gái ỏng ta, mặt khác đến từ sự nhục nhã ở Đan Môn hôm nay!

Diệp Dao, đã kế hết những chuyện xảy ra ngoài Đan Môn hôm nay lại cho bố hắn, Diệp Lề Cuồng.

Sau khi Diệp Lễ Cuồng biết được tìm đã gây chuyện chửi bới ông ta một lúc, đồng thời bắt ông ta phải giải quyết cho xong chuyện trong nhà, nếu không sẽ xóa tên ông ta khỏi Đan Môn!

Tuy Tỏ Trung Dương là luyện đan sư bậc năm, chỉ thấp hơn Diệp Lê Cuồng một bậc!

Thế nhưng chỉ một bậc đó thôi, sự chênh lệch của nó, thái độ đối xứ cũng đã có khác biệt rất xa

Một khi bị trục xuất khỏi Đan Môn, nhà họ Tô sẽ không còn chốn dung thân nữa!

Cũng bởi vì thế, nên ông ta mới sốt ruột, mới đánh Tô Lăng Tuyết.

Đối mặt với Tô Trung Dương tràn ngập lửa giận, Trần Đức hoàn toàn không hề sợ hãi, vẫn đối diện và thản nhiên hỏi: “ông có chẳc là muốn tôi quỳ không?”

“Không phải là tôi muốn cậu quỳ, mà là cậu Diệp muốn cậu quỳ”, Tô Trung Dương lạnh nhạt nói, hoàn toàn không để Trần Đức vào mắt.

“Cậu Diệp bảo cậu quỳ nên là cậu phải quỳ!”

Đột nhiên, Trần Đức nở nụ cười: “Tô Trung Dương, ông nẻn cảm thấy may mân”.

“May mắn?”, Tô Trung Dương nhíu mày: “Ý cậu là gì?”

“Ông nên cảm thấy may mắn, bởi vì Tô Lăng Tuyết là con gái ông, may mắn vì lúc nãy ông đã trả lời đúng”.

Tô Trung Dương vân chưa hiểu rốt cuộc Trần Bát Hoang trước mặt mình đang nói cái gì.

Thì đột nhiên!

Bóng dáng Trần Bát Hoang đã biến mất trước mặt ông ta!

Quỷ dị đến như thế.

Quỷ dị đến không thể tả được, đột nhiên biến

mất!

Dù ông ta là võ giả Thần Tôn sáu giai, còn là

một luyện đan sư, có được khả năng cảm nhận và thị giác sâu sắc thì trước đó cũng không hề phát hiện ra được!

Lại càng không thể bắt giữ được bóng dáng Trần Đức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK