Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, quả nhiên tấm da người sững sờ, không động đậy, đứng ỉm tại chổ, dường như rất mơ hồ.

“Vù…”

Bạch Tiêu thở nhẹ nhõm, sắc mặt vô cùng khó coi, Thần tộc bọn họ đến với thế giới, thông thường đều xuất hiện với thân hình cao mấy trăm mét, thậm chí hơn ngàn mét, đều thế hiện uy nghiêm với các tu sĩ thế giới đại thiên.

Lần này lại vì một tấm da người, không thế không trở về trạng thái người bình thường.

Sắc mặt hắn ta có chút khó coi, phải biết rằng, ờ quảng trường còn có mười mấy con kiến của thế giới đại thiên, chuyện vừa xảy ra thực sự quá mất mặt, quá ấm ức!

Ấm ức đến mức hân ta muốn giết người!

“Soạt!”

Nói giết là giết, Bạch Tiêu vung tay chém, ba người nhân tộc gần hắn ta nhất chết ngay tại chỗ, cơ thế vỡ vụn, đế lại một vũng máu, con rắn đen to như bồn nước bị chém đứt ngang lưng, kế cả con rắn to khổng lồ cũng bị chém thành mấy khúc trong tích tắc, còn cả mãnh hổ trắng như ngọc cũng mất mạng, giống như quả bóng xì hơi, teo tóp ngay tại chỗ.

Năm người chết oan chết uống, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng.

Lúc này, Bạch Tiêu thực sự thể hiện sự cường mạnh của mình, không chịu nối một đòn trước mặt tấm da người Bát Thần, đối diện với những người xuất sắc, người quyền cao chức trọng của thế lực hạng hai hạng ba, lại chỉ cần vung một đòn.

Đám người Ngô Thanh Phong, Tô Hải Thần, Vương Hoặc, Diêu Diệc Khả, Tôn Thánh Thanh không nhịn được run lên như mũi kiếm ở trước cố họng, trước đó bọn họ còn cao cao tại thượng, bày vẻ bề trên, bây giờ giống như con dê đợi thịt, như cá nằm trên thớt, vừa sợ hãi vừa đáng thương.

Sắc mặt của Hồn Châu và Tào Nam Thiên cũng không tốt lằm.

Trần Đức đỡ hơn một chút, mượn dùng sức mạnh của lão Yêu Hoàng, tuy anh vẫn không thế chiến một trận với Bạch Tiêu, nhưng muốn đưa Hồn Châu và Tào Nam Thiên bỏ chạy cũng không thành vấn đề.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh vằn ở lại đây, dám ra tay cướp nắp quan tài trước mẳt bốn người này.

Nhưng anh vần cảm thấy hơi tê dại da đầu.

Bạch Tiêu, Hỉ Đặc, Đạo Nhất, những người này không lớn tuổi lẵm, tóm lại, đều trong vòng một trăm tuổi, chỉ trong trăm tuối đã đạt đến cảnh giới đáng sợ như vậy đủ khiến người ta kinh hãi, thời gian vẩn còn dài, tương lai của họ không giới hạn.

“Khỏng cần quá chấn hãi, mấy người này cũng được coi là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của bốn nước lớn”, lão Yêu Hoàng khinh thường nói: ‘Tốc độ tu luyện của bọn họ còn kém Bát Thần mười tám ngàn dặm”.

Trần Đức im lặng, không nói nhiều.

Trải qua lần này, anh càng khao khát thực lực mạnh hơn.

Đồng thời, cũng thực sự bước đầu lãnh hội được người của bốn nước lớn đứng trên đỉnh phong thế giới đại thiên, có một nói một, bọn họ thực sự rất mạnh!

Không nói ba người khác, chí nói Bạch Tiêu, so với Trần Nguyên Vũ kẻ thù giết cha của anh, cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Ban đầu khỉ Trần Đức có được huyết mạch thần ma, đã từng hứa với Ma Hoàng, sẽ có một ngày anh đủ mạnh, phải giết vào nước Vĩnh Hằng, giết chết kẻ tự xưng là thần đế, chia rẽ thần và ma!

Hiện giờ xem ra chỉ một Bạch Tiêu, anh cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

Muốn giết thần đế đó, đúng là gánh nặng đường xa!

“Phụt!”

“Phụt!”

Trong chớp mắt, Bạch Tiêu lại giết chết hai người, trong đó, Tôn Thánh Thanh xui xẻo, đôi cánh của ông ta bị chém đứt, đầu bị một đường cầu vồng xượt qua, chết không bất ngờ.

Chưa đến mười hơi thờ, Bạch Tiêu đã chém chết sáu người.

Dường như hắn ta vẫn chưa bớt giận, cứ giơ tay là giết một người, tấn còng đến không còn cái bã.

“Cũng tốt, mình đỡ phải đích thân ra tay” Trần Đức âm thầm lẩm bấm, Tôn Thánh Thanh chết quá tốt, chí hy vọng Bạch Tiêu đó sẽ không chú ý đến anh, đế anh phát huy thêm một lúc, nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, người thứ sáu vừa chết, Bạch Tiêu liền lướt đôi mắt về hướng Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK