“Không sai!”, Linh Lung nói: “Chí là chờ anh và cô bé kia làm xong chuyện, ông ta mới bại lộ khí tức mà thôi”.
“Khụ… được rồi”, sắc mặt Trần Đức ửng đỏ.
Nhưng,
Không rõ ý đồ của đối phương, phòng bị của anh vẫn rất rõ ràng.
“Ồng là người của tộc Đệ Ngũ?”, Trần Đức đang muốn hỏi thì phía sau lưng anh Ưng Thanh Vũ đã tiến lên, vừa nhìn liền nhận ra ai: “Đệ Ngũ Thường
Vân?’
“Chính là lão phu”, Đệ Ngũ Thường Vân nhìn thấy Ưng Thanh Vũ, ông ta rất bất ngờ.
Ông ta vốn cho rằng người mây mưa với Trần Đức là một người phụ nữ khác, không ngờ lại là Ưng Thanh Vũ.
Ông ta đã biết được một chút về tình hình của Ưng Thanh Vũ, cô bé này bị cảm xúc tiêu cực chiếm cứ, theo lý thuyết, không tới vài năm rất khó hồi phục.
Mà giờ mới qua bao lâu?
Mới sáu ngày trôi qua kể từ ngày Trần Bát Hoang xông vào nhà họ Ưng!
Sáu ngày ngẳn ngủi, Ưng Thanh Vũ đã hồi phục thế nào?
Ông ta không khỏi nhìn về phía Trần Đức,
Chẳng lẽ… là anh cứu?
Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Thường Vân càng cảm thấy hứng thú tò mò về Trần Đức.
Cùng lúc đó.
Trần Đức cũng đang quan sát ông ta.
Khi ba chữ tộc Đệ Ngũ xuất hiện, tim anh tăng tốc đột ngột, đập thình thịch, tâm tình khó mà cân bằng!
Gia tộc Đệ Ngũ liên quan đến thân thế của anh! Mặc dù,
Nhiều năm như vậy không có bố có mẹ, anh đã quen từ lâu!
Nhưng đối với bố mẹ chưa từng gặp, anh vẫn luôn nhớ mong và có ràng buộc, đó là nút thăt trong lòng anh suốt nhiều năm!
Đồng thời,
Về cái tên đầu sỏ họ Trần đứng sau màn hại chết anh em của anh, một khắc anh cũng chưa từng quên!
Chí có điều tra rõ thân thế của anh thì mới có thể tra được người đó là ai!
Đương nhiên,