Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm vừa ra, từng tiếng ngân vang của kim loại chợt nố vang như sấm rền, réo rắt điếc tai, vang vọng khắp không trung!

Giờ đây, dù là một số đệ tử nội viện có thực lực không tệ đến vây xem cũng biến sắc!

Nghiêm Hoa thật là cấn thận, đối phó một tên Thần Tôn ngũ giai thôi mà cũng dùng một kiếm như thế.

Điều này giống như giết gà mà dùng dao mố trâu vậy, hoàn toàn là chẳng đáng!

Khi họ đang cám thấy giật mình hoảng sợ thì trong 0,1 giây ấy, thanh kiếm kia cũng đang không ngừng phóng đại trong mắt Trần Đức, nhắm thắng vào trán anh!

Mắt thấy, nó sắp đâm vào.

Nhưng, Trần Đức lại chắng hề nhúc nhích.

Dường như là không định ra tay hay tránh né!

“Thằng ôn con, sợ ngu người rồi há? Ha ha!”, ớ trong mắt Nghiêm Hoa thì Trần Đức hoàn toàn chính là sợ ngu người. Hắn cười lạnh, tay cũng không chút tạm dừng.

“ừ, tao sợ quá, sợ ngây người rồi nè, sợ đến nối muốn uống một ngụm rượu”, Trần Đức nhàn nhạt nói, vừa nói vừa… nâng bình rượu lên thật?

“Kịch!”

Ngay khi anh nâng bình rượu lên, kiếm trong tay Nghiêm Hoa bồng dưng ngừng lại!

Trực tiếp khựng lại!

Giống như bị nhấn nút pause, bỗng dưng, chắng hề có chút dấu hiệu nào dừng lại!

Mọi người ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, khó hiếu nhìn Nghiêm Hoa.

Tử Phong cũng giống như họ, anh ta còn tưởng rằng Trần Đức sẳp chết, đang định ra tay.

Nhưng, sao Nghiêm Hoa lại bồng nhiên ngừng lại?

Mũi kiếm của hẳn chỉ còn cách trán của Trần Đức chưa đến 1mm!

Gần như vậy rồi, tại sao lại dừng lại?

Là nương tay sao?

“Cậu Nghiêm, tuyệt đối không thể bỏ qua cho thẵng khốn đó, giết cậu ta đi, chí còn một chút thôi, đâm xuyên đầu cậu ta rồi cầm đi nướng!”, Hoàng Ba hô, phấn khích không thôi, hắn ta quyết định ôm

mình cũng bị một tên rác rưởi Thần Tôn ngũ giai nói được không? Nói ăn hại?

Nói thật, Trần Bát Hoang mạnh đến nỗi khiến hắn có hơi kiêng kỵ!

Người nhưthế, nếu cho anh ta thêm một hai năm nữa thôi thì có lẽ sẽ thật sự vượt qua hắn!

Vậy nên, tuyệt đối không thể để cho Trần Bát Hoang còn sống được!

“Ha ha ha ha ha…”

Lúc này, Nghiêm Hoa bồng bật cười, cười đầy âm trầm, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, một cơn gió lốc chợt nổi lên, quay cuồng quanh người hẳn.

Không gian bất chợt bắt đầu dập dờn như có một cơn lốc xoáy hình thành trên biển, quét ngang xung quanh.

Sâc trời lại trở nên u ám, từng đóa mây đen chậm rãi bao phủ khu vực này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK