Búa nứt rồi!
Búa chế tạo từ thép ròng giống như gương rơi bị vỡ, xuất hiện vết nứt, trong nháy mắt nổ nát vụn.
Một quyền của Trần Đức vẫn chưa dừng lại.
Anh vẫn đang khua múa.
“Ầm!”
Giây tiếp theo vung lên trên đầu tên hầu.
Lực không lớn.
Anh nắm chặt vừa phải không có đánh chết gã, mà đánh gã bay lộn ngược thật cao ra ngoài. Vừa hay nặng nề rơi xuống dưới chân Bộ Kinh Phong, trông gã vô cùng chật vật, hôn mê như chó chết.
“Thú vị đấy”, Bộ Kinh Phong không hề sợ hãi, chỉ là một tên hầu mà thôi, bị đánh bại cũng không thể khiến hắn ta có một chút dao động tâm lý.
Hắn ta vẫn khoanh tay đứng sừng sững tại chỗ: “Có thể đánh bại nô lệ của tao, ở chỗ chúng mày chắc hẳn xem như là kẻ có trình độ cao nhất? Vốn dĩ tao không định giết mày”.
“Đáng tiếc, bây giờ tao thay đổi chủ ý rồi. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, mày dám động vào hắn thì chính là động vào tao”.
“Có thể chết trong tay tao cũng được xem như là phúc phận, bởi vì Bộ Kinh Phong tao chưa bao giờ giết người vô danh”.
Khi đang nói,
Bộ Kinh Phong đã bước về phía trước.
Tốc độ của hắn ta không nhanh, cực kỳ trầm ổn có lực.
Sau ba bước thì tiết tấu thay đổi, thân hình bộc phát, tốc độ nhanh kinh người, uy áp khủng khiếp vừa giống như sóng lớn cuồn cuộn gào thét giữa đại dương, vừa giống như ngọn núi đang chuyển động.
Trong nháy mắt, cùng với từng trận tàn ảnh do di chuyển tốc độ cao lưu lại, thân hình của hắn ta đã sắp đến gần Trần Đức. Đồng thời trong tay hắn ta bắt đầu điên cuồng hội tụ linh khí, bắp thịt cuồn cuộn, linh khí gom lại, quyền pháp được thi triển, trực tiếp nhắm về phía Trần Đức.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Quyền ảnh lướt qua không gian, phát ra tiếng như hạt đậu nổ, linh khí hội tụ ở năm ngón tay, quả đấm được đập ra.
Nhất thời.
Cỏ cây và núi đá xung quanh phát ra tiếng loạn xạ, cộng hưởng cùng với quả đấm của anh, một vài nhánh cây yếu ớt thậm chí còn gãy lìa đổ nát!
Sức mạnh tùy ý mà bá đạo, từ nắm đấm của Bộ Kinh Phong lan tràn ra bốn phương tám hướng, dường như sắp đè ép và biến dạng không gian bên này.
Sức mạnh như vậy có thể nói rất nhanh, dù là Trần Đức cũng xuất hiện từng tia kinh ngạc.
Quả thực,
Bộ Kinh Phong này rất mạnh.
So với tên hầu của hắn ta thì không biết mạnh gấp bao nhiêu lần, quả đấm vung lên có thể khiến người ta cảm nhận được nỗi khiếp sợ và kinh hãi.
Hắn ta còn mạnh hơn Huyết Lãnh hai ba bậc.
Điều quan trọng chính là hắn ta vẫn chưa vượt qua Linh Căn kỳ, mà đang ở Căn Linh kỳ đỉnh phong giống như Huyết Lãnh.
Cái này thì rất kinh khủng.
Chí ít chứng minh được thiên phú của người này vượt quá Huyết Lãnh.
Vả lại võ kỹ hắn ta thi triển cùng là quyền pháp, so với Trấn Sơn Quyền của Huyết Lãnh càng cao cấp và tinh chuẩn hơn, đó là một loại quyền pháp cực kỳ tốt.
“Chiến với tao mà mày còn dám phân tâm?!”
Bộ Kinh Phong nổi giận, rõ ràng hắn ta nhìn thấy Trần Đức mất tập trung, đây là không tôn trọng đối thủ, điều này khiến hắn ta vô cùng khó chịu, sức mạnh trên nắm đấm trong nháy mắt lại tăng cường thêm một lần nữa, hắn ta thi triển ra một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh kinh khiếp không giữ lại chút nào!
Vù vù!
Cuồng phong gào thét, một quyền chạy thẳng đến đầu Trần Đức.
Nhưng!
Nhưng!
Một giây sau đó, khi quả đấm của hắn ta gần tới thì Trần Đức biến… biến mất?!
Bộ Kinh Phong sợ ngây người, con ngươi trợn trừng, thật sự không dám tin cảnh tượng trước mắt này.
Đến tận bây giờ,
Một quyền của hắn ta chưa từng thất bại!
Người đâu?!
“Phân tâm chỉ là vì mày quá yếu”, khi Bộ Kinh Phong còn đang nghi ngờ thì một giọng nói xa vời truyền tới từ sau lưng hắn ta.
Bộ Kinh Phong theo bản năng quay đầu.
Nhưng,
Thứ hắn ta nhìn thấy là một quyền.
Toàn thân Bộ Kinh Phong bùng nổ.
Đập vào mắt là quả đấm như bao cát lớn mềm nhũn và nhẹ bẫng, nhưng lại khiến hắn ta cảm thấy một sự kinh khủng vô hình.
Có điều,
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta phong phú, dưới tình huống không có thời gian né tránh, gần như hắn ta theo phản xạ có điều kiện giơ quả đấm lên nghênh đón.
Bùm!
Một giây kế tiếp,
Quả đấm đụng vào nhau, xuất hiện một tiếng nổ vang nặng nề.
Ngay sau đó,
Đạp đạp đạp!
Lại thấy Trần Đức lùi liên tiếp ba bước.
Năm ngón tay tràn ra một ít máu tươi, trầy da nhìn thấy cả thịt!
Còn Bộ Kinh Phong liên tục thụt lùi hơn hai mươi bước, hắn ta đâm vào một cái cây già, mượn điểm tựa của nó, khó khăn lắm mới dừng lại.
Quả đấm của hắn ta gần như bị phế rồi, năm ngón tay hoàn toàn gãy lìa, máu thịt lẫn lộn còn thấy cả xương.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy!
Hắn ta hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn Trần Đức phía xa xa, trong lòng sợ hãi không thôi.
Mặc dù,
Một quyền kia của Trần Đức nghi ngờ có đánh lén.
Nhưng,
Hắn ta có thể cảm thấy rõ ràng đối phương vận dụng cùng lắm bảy mươi phần trăm sức mạnh!
Không sai,
Chính là bảy mươi phần trăm!
Còn hắn ta trước đó không hề giữ lại chút nào, một quyền mất một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh lại còn bị người ta ung dung né tránh.
Tổng thể mà nói,
Hắn ta thất bại rồi!
Tên nhãi trước mắt này có thể giết hắn ta.
Trong lòng Bộ Kinh Phong run rẩy đưa ra kết luận.
Từ lúc nào Côn Luân Hư có một người mạnh như vậy?
Hắn ta thân là người đứng thứ mười trong bảng thanh niên của Côn Luân Hư, vậy mà lại… không biết?
Còn về giới thế tục người đó nói vừa nãy…
Hắn ta trực tiếp bác bỏ,
Giới thế tục sao có thể có người mạnh như vậy? Đừng nói đến hắn ta, cho dù người hầu của hắn ta đến giới thế tục, chỉ cần không gặp phải số ít mấy người kia thì gần như là vô địch.
Mấy người kia hắn ta đều quen biết.
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn Trần Đức phía xa xa, hắn ta lại hỏi: “Mày rốt cuộc là ai?!”
“Tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”, Trần Đức nói ra từng chữ một tên của mình, đồng thời anh lại nói: “Đến từ thế tục”.
“Trần Bát Hoang?”, Bộ Kinh Phong hiện ra chút suy tư, quả thật không tìm thấy tên nhân vật này ở Côn Luân Hư.
Anh… thật sự đến từ thế tục?!
“Đánh nhau với tao, sao mày lại phân tâm?”
Giữa lúc Bộ Kinh Phong đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng nói châm chọc lướt nhẹ đến bên tai hắn ta.