Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chướng và kích Định Thiên đập vào nhau, trời đất lại rơi vào tĩnh mịch, không gian sập đổ, trật tự đại đạo không ngừng sập xuống, đứt lìa, cảnh tượng kinh người.

Lần này, trong bán kính trăm mét quanh Trần Bát Hoang hoàn toàn hóa thành hư vô!

Không có mặt đất, không có không gian, ly hỏa dập tắt, chớp điện tan tành, ở đó không còn lại gì, giống như một thế giới đơn độc không có gì tồn tại, tất cả đều bị hủy diệt, tiêu tan.

Giữa trời đất, không còn âm thanh nào ngoại trừ tiếng thiên đạo ầm ầm.

Âm thanh, hồn loạn, tất cả đều bị ngăn cách bởi vùng hư vồ đó.

Còn Trần Bát Hoang, xác thịt tung tóe, nố vụn như pháo hoa.

Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, máu tươi của anh là màu sắc duy nhất trong vùng hư vô đó, đỏ rực chói mắt, hồi lâu vẫn không biến mất.

“Trần Bát Hoang…”, Vân Tịch Dao khẽ động đôi môi đỏ, trong đôi mắt tràn đầy bỉ thương, cô ta muốn cứu nhưng bất lực, đối diện với Cát Phong Hành, đừng nói là cô ta, kế cả bố cô ta, kể cả tất cả trường lão, thái thượng trưởng lão sống đến hóa thạch của đảo Định Thiên cùng ra tay, sử dụng tất cả nguồn lực, cũng chắc chắn khồng cứu được anh!

Huống hồ, đảo Định Thiên sẽ không vì một Trần Bát Hoang mà đối đầu với Cát Phong Hành và học cung Đạo Vận!

“Đáng tiếc, không thể không thừa nhận, Trần Bát Hoang thực sự là yêu nghiệt”.

Từng tiếng nói khe khẽ vang lên, rất nhiều người thấy tiếc nuối, sắc mặt đám người Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang đều trâng bệch, nếu nói trước đó bọn họ cảm thấy Trần Bát Hoang là tên ăn hại chí biết mượn ngoại lực, thì bây giờ, sau khi anh đỡ được chưởng đầu tiên của Cát Phong Hành, suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất.

Trần Bát Hoang đã dùng thực lực chỉnh phục bọn họ!

Nếu bọn họ sớm biết anh biến thái như vậy, thì nói thế nào cũng phải đưa ra bàn tay hữu nghị, mời anh vào tông môn, bảo vệ thật tốt cho đến khi anh trở thành cường giả siêu cấp!

Đáng tiếc, bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn.

Trần Bát Hoang đã chết!

Cho dù không chết, bọn họ cũng không dám đắc tội với Cát Phong Hành, ra tay cứu người.

“Lão già, ỏng… không được rồi…”

Đúng lúc này, đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Trần Bát Hoang đã chết, đột nhiên, trong hư vô, truyền ra một giọng nói cực kỳ khó khăn, khàn khàn.

Sau đó trong bóng tối, một luồng ánh sáng lấp lóe như ngọn nến, đó là thần hồn!

Thần hồn của Trần Bát Hoang!

Cùng lúc đó, không gian hư vô như đảo ngược thời gian, máu bắn tung tóe trong không gian bắt đầu bay ngược trờ về, quấn lấy thần hồn, sau đó sinh ra từng đoạn huyết mạch, lục phủ ngũ tạng, chỉ trong chốc lát, một cơ thể cường tráng hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

“”Bụp!”

Trần Đức hơi mờ lòng bàn tay.

Bụp!

Kích Định Thiên chìm xuống đáy hư vô tỏa ra hào quang, trở lại trong tay anh.

Hỗn độn tử kim lôi và ly hỏa giao nhau đan xen, như một chiếc áo choàng lớn, bao trùm lấy anh, tắm trong đó, dường như ma thần giáng xuống thực sự.

Cùng lúc đó, anh bước ra khỏi hư vô, ánh mắt lướt nhìn Cát Phong Hành: “Nói thế nào thì ông cũng lớn tuối rồi, vậy mà không đập chết được một con kiến, ông… đúng là không được, tôi thấy hay là ông đổi tên đi, đổi thành Cát Phong Bất Hành, cút về học cung Đạo Vận của ông, dưỡng già cho tốt, đừng ra nhảy nữa được không?”

Một câu nói thản nhiên không có tính sát thương, nhưng sỉ nhục cực mạnh!

Mạnh muốn chết!

Đàn ông không thế nói không được, Trần Bát Hoang lại liên tiếp nói Cát Phong Hành không được, còn bảo ông ta đối tên thành Cát Phong Bất Hành!

Cuồng!

Thực sự là quá điên cuồng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK