Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẳng nhãi, đây chính là kết cục giả mạo nhà họ Trần, ngoài ra, ly hỏa bên trong cơ thế mày từ hôm nay do bọn tao nẳm giữ thay mày”.

Dưới lớp giáp đen truyền ra âm thanh lạnh lẽo, cùng giây đó, huyền quang trong lòng bàn tay người nói sáng rực, trực tiếp dò tìm thức hải của Trần Đức, muốn bóc tách ly hỏa của anh ra.

Chỉ là,

Lúc tay hằn ta hạ xuống trước thức hải của Trần Đức, một bàn tay đã ngăn hẳn ta lại, giống như kìm sắt nắm thật chặt, bất luận như thế nào cũng không có cách tiến nửa bước về phía trước, ánh mầt cứng lại.

“Hấp hấp!”

Cùng giây đó, hư không nhảy lên, huyết dịch nở rộ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mẳt thường có thế nhìn thấy vết thương của Trần Đức đang hồi phục nhanh chóng, huyết dịch chảy ngược, xương cốt tăng trưởng.

Trong ba đến năm cái hít thở, Trần Đức đã khõi phục như ban đầu, không còn chút vết thương nào.

“Chúng mày chỉ có chút thực lực này sao? Nếu vậy, tiếp theo đến lượt tao biếu diền…”

Trần Đức đưa mầt nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên nụ cười tươi, đi đôi với lời nói của anh, khí tức toàn thân lúc này bắt đầu tằng vọt, giống như lũ lụt nước sông chảy ra, trở nẽn cuộn trào mãnh liệt,

Sau đó từng sợi tóc của anh bắt đầu chậm rãi sinh trưởng, trở nên dài hơn, hóa thành màu trắng tuyết, điên cuồng theo gió, giống như thác nước.

Nguyên khí màu vàng kia cũng dần hóa thành

–A. . ____________________________________________

màu đen.

Tự Tại Thần Ma Công!

Khí tức khiếp người giống như gió mạnh, trong nháy mât tản ra bốn phía, sóng cuồn cuộn cực lớn.

“Răng rắc”.

“Răng rắc!”

Chiến giáp của hai tên nô bộc nhà họ Trần hoàn toàn không thế chịu nối, xuất hiện từng đường vết nứt, giống như mạng nhện giáng đầy,

Sau một hai cái hít thở,

“Ầm!”

Chiến giáp vỡ vụn.

Hóa thành mạt vụn, tản ra bốn phía.

“Sao… sao có thế?”

Hai người sợ hãi giống như gặp quỷ.

Lúc này,

Đối mặt với Trần Đức, bọn họ lại dâng lên một loại khiếp sợ!

Loại khiếp sợ này hoàn toàn đến từ sâu trong linh hồn, đó là một loại trấn áp còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể sinh ra cảm giác này.

Theo bản năng,

Bọn họ muốn chạy.

Nhưng,

Bảy giờ đã muộn rồi,

Trong khoảnh khẳc, thân hình Trần Đức đã xuất hiện trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần, anh nhìn hai người đó:

“Không phải chúng mày muốn ly hỏa sao? Bây giờ tao cho chúng mày đấy”.

“Hô!”

Lời vừa dứt, ngọn lửa màu trắng như hồng hoang dã thú, đánh về phía hai người.

“Cậu ơi, cứu mạng!”

“Cậu..”

Đối mặt ly hỏa, hai người hoàn toàn khỏng địch

lại được, chôn vui ngay tại chô, hóa thành hư vô, hồn bay phách lạc.

Trần Đức giẫm trong ngọn lửa, ánh mắt vẩn bình tĩnh, dửng dưng, khoanh hai tay đứng trước mặt Trần Võ Si:

“Xem đủ chưa?”

Bốn chữ lạnh lẽo rơi xuống, trong nháy mắt, Trần Đức hoàn toàn không thừa thãi nửa chữ, trực tiếp ra tay!

Tỷ thí giữa cường giả, ra tay đầu tiẽn là điều vô cùng vô cùng quan trọng, huống chi, dù thi triển Tự Tại Thần Ma Công, chưa chắc Trần Đức đã là đối thủ của Trần Võ Si,

“Ầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK