Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khi cho Tô Trung Lương biết quan hệ của anh với ưng Thanh Vũ và Âu Dã Tư Linh thì chuyện chí tệ hơn mà thôi, cô ta chí có thế hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Dao, nghiến răng: “Diệp Dao, anh thật là vô liêm sỉ!”

“Lăng Tuyết, anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi, em cứ gần gũi với những kẻ không ra gì này sẽ làm thấp đi thân phận của em”, Diệp Dao cười, chẳng thèm quan tâm: “Không phải kẻ thấp kém nào cũng có thế đứng bên cạnh em”.

“Tiếu Tuyết, mau qua đây, còn đứng đó làm gì thế”, An Như Nguyệt lo lắng vẩy tay với Tô Lăng Tuyết.

Tô Lảng Tuyết cảm thấy áy náy, do dự nhìn Trần Đức.

“Cô cứ qua đó đi, tỏi không sao đâu”, Trần Sinh bình tĩnh nói, với thực lực của anh bây giờ, ở trong nhà họ Tô này, anh sẽ không sao.

Tuy nhà họ Tô cũng là một gia tộc, nhưng so với mười sáu gia tộc lớn của Vân Tiêu Giới thì vẫn còn thua xa ngàn dặm.

Dù Tô Trung Dương là một luyện đan sư ngũ phẩm, nhưng địa vị của nhà họ Tò cũng chỉ ngang

ngửa với thế lực tam phẩm hạng năm mà thôi.

“BỐ, mẹ, anh ta tên là Trần Bát Hoang, là bạn con”, Tô Lăng Tuyết đi đến trước mặt bố mẹ mình, làm nũng nói: “Cho anh ta ở nhà chúng ta một đẻm thôi được không? Mai con sẽ tiền anh ta đi”.

“Không được”.

Tô Trung Dương không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối: ‘Tiểu Tuyết, năm nay con cũng mười chín tuổi rồi, bình thường con tùy hứng thế nào bố cũng không quan tâm, nhưng con thân thiết với người đàn ông khác thì nhất quyết không được!”

“Có lẽ con cũng biết, con với Diệp Dao rất xứng đôi, hai đứa đều là luyện đan sư, nếu có thế đến với nhau thì sẽ rất tốt”.

“Bố, hôn sự của con không cần bố phải bận tâm, con muốn đến với ai là quyền tự do của con!”

Tô Lảng Tuyết hết sức bất mãn, bố cô ta cái gì cũng tốt, chỉ có một việc là quá gia trưởng, luôn thích sắp đặt tương lai của con gái mình, sắp sếp hôn sự của cô ta, luôn tác hợp cô ta với Diệp Dao!

Mat nhìn người của Tô Lẵng Tuyết rất cao, sao cô ta có thể xem trọng một Diệp Dao luôn tự cao tự đại, đê tiện vô sỉ như thế được?

“Con không cần biết, hôm nay Trần Đức phải ờ lại nhà chúng ta!”

“Hồ đồ!“

Tô Trung Dương hét lớn: “Con tùy tiện giữ đàn ông trong nhà, chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này người đời sẽ nhìn con thế nào?”

“Con…”

“Con không cần phải nói gì nữa, Như Nguyệt, bà dẩn con bé đi, tôi có việc muốn nói riêng với cậu thanh niên này”.

“Được”, An Như Nguyệt kéo Tô Lăng Tuyết:

“Tiểu Tuyết, chúng ta mau đi thôi, con yên tâm, không sao đâu”.

“Mẹ, con không đi!”, Tô Lăng Tuyết vùng vằy. “Bốp!”

Đột nhiên.

Một cái tát thật mạnh rơi xuống trên mặt Tô Lảng Tuyết, cô ta ngẩn người, hai dòng nước mắt chảy dài: “Bố, bố đánh con ư?”

“Dẫn nó đi!”, lại một lần nữa, Tô Trung Dương

nói.

‘Tiếu Tuyết, mau đi thôi, đừng chọc bố con, hôm nay tâm trạng ông ấy không được tốt”, An Như Nguyệt nửa giữ nửa kéo Tô Lăng Tuyết đang ngơ ngác rời đi.

Khóe miệng Diệp Dao nhếch lẽn một nụ cười đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK