Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em gái Thư Tuyết, em có sao không? Để anh xem em bị thương ở đâu!”

“Tôi không sao!”

Giọng Lục Thư Tuyết có chút hờ hững, sâu trong đôi mắt cô ta lóe lên sự bi ai.

Mục Lâm.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Mục, được gia tộc chiều chuộng hết mực. Trước kia, khi ông nội Lục Thư Tuyết còn sống, nhà họ Lục ngày càng lớn mạnh.

Khi đó, nhà họ Mục từng là gia tộc phụ thuộc nhà họ Lục.

Và Mục Lâm… cùng lắm thì gã cũng chỉ như một tùy tùng của cô ta mà thôi, địa vị còn không bằng Lục Phúc. Lúc trước, gã vẫn luôn gọi cô ta một tiếng “cô chủ”.

Nào dám có gan gọi cô ta là em gái?

Đáng tiếc, ba năm trước, sau khi ông nội qua đời, gia tộc không có cao thủ chống đỡ, các gia tộc phụ thuộc lần lượt tách ra, lúc đó, nhà họ Mục cũng nhân cơ hội ăn bớt ăn xén không ít tài sản, địa bàn cùng với tài nguyên tu luyện của nhà họ Lục.

Do đó, bọn họ bắt đầu lớn mạnh và tách khỏi nhà họ Lục.

Vốn dĩ, dù như vậy nhưng Mục Lâm vẫn phải cung kính đối với cô ta, vì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù nhà họ Lục có suy tàn thì với thân phận của nhà họ Mục, sao Mục Lâm dám tơ tưởng đến Lục Thư Tuyết?

Nhưng giờ thì khác rồi!

Một tuần trước, đột nhiên bố của Lục Thư Tuyết qua đời.

Ông ấy chỉ có một cô con gái là Lục Thư Tuyết.

Chuyện xảy ra đột ngột, ngay thời điểm đó, Lục Thư Tuyết cũng đã ra ngoài tu luyện.

Bố cô ta vừa chết, vấn đề về người thừa kế lập tức được đưa ra, Lục Phúc là người thân cận của ông nội và bố Lục Thư Tuyết nhiều năm, thấy có chuyện không ổn, ông ta liền rời khỏi nhà họ Lục, đi đón Lục Thư Tuyết quay về tranh đoạt vị trí gia chủ nhà họ Lục.

Lục Thư Tuyết vốn không có hứng thú với cái ghế gia chủ, nhưng cô ta buộc phải tranh giành, bởi lẽ, theo như lời Lục Phúc thì không tranh chỉ có một con đường chết.

Gia đình chú thím hai vẫn luôn ngấp nghé vị trí gia chủ, vì để ổn định địa vị của mình và vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Chính vì nhà họ Lục xảy ra nội loạn nên mới tạo cơ hội cho Mục Lâm. Trước kia, gã nào dám mơ tưởng đến cô chủ Lục vừa có địa vị lại vừa xinh đẹp, nhưng…

Giờ thì dám rồi!

Không chỉ mơ tưởng, mà gã còn hành động.

Vào lúc này, chỉ cần chiếm được Lục Thư Tuyết, sau đó đưa cô ta về nhà họ Lục một cách an toàn, thuận tiện kết hôn, sinh con, há chẳng phải nhà họ Lục sẽ hoàn toàn rơi vào tay gã sao?

Thậm chí, trên đường, gã đã nghĩ sẵn tên cho con luôn rồi.

Gã cực kỳ có lòng tin với kế hoạch của mình.

“Lại đây, Thư Tuyết, chúng ta nghỉ ngơi một lát, đợi khỏe lại rồi đi tiếp nhé!”

Mục Lâm chu đáo cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên vai Lục Thư Tuyết, cẩn thận che đi những nơi quần áo bị rách, dịu dàng nói: “Thư Tuyết, mấy ngày nay chắc em đã chịu khổ nhiều rồi. Không sao đâu, mọi việc đã qua rồi, có anh ở đây thì không ai dám khi dễ em đâu”.

“Ừm”.

Lục Thư Tuyết không có ý đáp lại, Mục Lâm đứng quá gần khiến cô ta cảm thấy không thoải mái, cố sức lui về sau.

“Đúng rồi, đến xem vật cưỡi mới của anh đi!”, Mục Lâm có ý muốn khoe khoang với Lục Thư Tuyết: “Thấy không, đây là quà do bố anh tặng đấy, nó tên là Truy Phong Sư, chạy rất nhanh”.

“…”

Xa xa, Trần Đức đã sớm mất đi kiên nhẫn.

Cuối cùng, anh thật sự nhịn không nổi nữa.

Ai biết đám người này muốn nghỉ ngơi bao lâu? Thời gian của anh không nhiều lắm, mỗi một phút giây trôi qua đều là lãng phí.

Lúc này, anh nhảy từ trên cây xuống.

“Ai?”

Trần Đức lập tức bị phát hiện, và người đầu tiên phát giác sự có mặt của anh chính là tên người hầu cực kỳ thân cận với Mục Lâm. Hắn ta cau mày, đề cao cảnh giác.

Đồng thời, đám người xung quanh cũng vây lại, chưa đến ba giây, bọn họ đã bao quanh anh.

“Ngại quá, tôi vô tình quấy rầy, chỉ là đi ngang qua thôi”, Trần Đức khiêm tốn nói. Giọng anh rất bình thản, anh không muốn có thêm chuyện.

“Đi ngang qua?”, Mục Lâm nhìn về phía Trần Đức, trong mắt gã lóe lên sự âm độc: “Mày vừa nhảy từ trên cây xuống à? Mày đã ở đó từ khi nào?”

“Ừm… không bao lâu đâu!”, Trần Đức nói: “Làm phiền, xin tránh đường”.

“Tránh đường? Ha ha… ai biết mày có mục đích gì?”, Mục Lâm nghi ngờ cuộc đối thoại của bọn họ lúc trước đã bị Trần Đức nghe thấy, gã bước đến trước mặt anh, trầm giọng nói: “Nếu đúng thật là mày đi ngang qua thì tốt rồi, nhưng nếu mày có tâm tư gì khác thì… khó mà nói được”.

“Mục Lâm, tôi cảm thấy anh ta thực sự đi ngang qua mà thôi, để anh ta đi đi”, Lục Thư Tuyết liếc nhìn Trần Đức và nói.

Mục Lâm lắc đầu: “Thư Tuyết, em đúng là lương thiện và dễ tin người. Ai biết tên này có phải là sát thủ do chú hai em phái tới hay không. Nếu chú hai em biết rõ tình hình ở đây, chắc chắn sẽ phái thêm nhiều người đến nữa đấy”.

“Mục Lâm, có lẽ anh ta không phải…”, Lục Thư Tuyết tin tưởng phán đoán của mình, cô ta không cảm nhận được sát ý từ trên người Trần Đức, anh hoàn toàn khác với đám người trước đó.

“Thư Tuyết, cẩn thận vẫn hơn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, Mục Lâm cười lạnh.

Mục Lâm sẽ không tha cho Trần Đức.

Lỡ như tên này thật sự nghe được cuộc đối thoại của gã và thủ hạ, sau đó đem chuyện nói lại với Lục Thư Tuyết thì không tốt lắm đâu.

“Tên nhóc kia, có lẽ chuyện này không liên quan đến mày, nhưng ai bảo mày dính vào chứ? Muốn trách thì trách bản thân xúi quẩy đi!”

“Ồ? Vậy à?”

Trần Đức đột nhiên nở nụ cười, tên Mục Lâm này khiến anh cảm thấy rất buồn nôn: “Vốn chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, thế nhưng… từ giờ tôi bỗng có hứng thú muốn xen vào!”

Anh quay đầu, nhìn Lục Thư Tuyết và nói: “Chào cô, cô có muốn biết trước khi cô đến, cái anh chàng Mục Lâm này đã nói gì với thủ hạ của anh ta không?”

“Hửm? Nói gì?”, Lục Thư Tuyết có chút tò mò.

Chẳng lẽ, Mục Lâm đã đến đây từ sớm rồi?

Còn sớm hơn so với cô ta và Lục Phúc ư?

Lục Thư Tuyết là người thông minh, Trần Đức chỉ nói một câu, cô ta liền ngẫm ra vẫn đề, hơn nữa còn dám chắc là Mục Lâm đã đến nơi đây trước bọn họ.

Với bản tính của Mục Lâm thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra, gã sẽ đợi đến khi Lục Phúc sắp phải chết mới chịu xuất hiện.

Từ nhỏ, Mục Lâm và Lục Thư Tuyết cùng nhau lớn lên, thế nên cô ta hiểu rất rõ con người này.

Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy thất vọng.

Với thực lực của Mục Lâm thì rất khó canh chuẩn thời gian xuất hiện, chỉ cần sơ sẩy, e là Lục Phúc sẽ mất mạng.

Lục Phúc không xảy ra chuyện gì hoàn toàn là nhờ vào vận may.

Cách đó không xa, sắc mặt của Lục Phúc cũng trở nên rất khó coi, vốn dĩ vũ khí của ông ta sẽ không bị phá hủy.

Nó là thứ đã làm bạn bên cạnh ông ta suốt mấy mươi năm qua.

Vẻ mặt của Mục Lâm rất đặc sắc.

Tên nhóc này thật sự nghe được đoạn đối thoại của bọn họ lúc trước.

Lúc này, không đợi Trần Đức nói tiếp, gã đã rút đao ra, chuẩn bị kết liễu Trần Đức.

“Làm bậy!”

Lúc này…

Đột nhiên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK