Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh là cái thá gì mà muốn ngồi chung với cô Tư? Anh xứng hả?”, Mạc Ly Tiêu không nhịn được quát, lạnh lùng nói: “Còn nữa, ánh mắt anh nhìn đâu đó? Mau quay đi cho tôi!”

“Cô chủ, anh ta vừa… vừa nhìn… ngực của cô…”, cô gái bên cạnh xấu hộ giận dữ mắng: “Tên khốn ấy

dám suồng sã cô!”

Trần Đức buồn bực, anh suồng sã với cô ta hồi nào? Anh chỉ dùng ánh mắt bình thường thưởng thức cô ta thôi, ok?

Nếu muốn nhìn cái gì trên người cô ta thật thì mở thấu thị nhãn là được, còn làm lộ liêu như vậy chắc?

Anh hy vọng cô gái kia đứng ra lẩy lại trong sạch cho mình, nhưng Trần Đức lại thấy khuôn mặt xinh đẹp kia hơi nhíu lại như bị suồng sã thật, ánh mắt cô ta cũng trở nên hơi bực.

“Cô Tư, tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất rộng, dám suồng sã cô, để tôi dạy cho anh ta một bài học!”, Mạc Ly Tiêu nói.

“Cô chủ, phải dạy cho anh ta một bài học, không thì sau này ai cũng dám nhìn cô như vậy hết”, thanh niên cầm kiếm cũng nói.

Mặc dù hẳn chỉ là người cầm kiếm, nhưng cũng là người trong nhà cử tới giám sát, quản lý cô gái.

Lời của hắn cũng rất có giá trị.

Cô Tư không thế làm lơ được.

“A!”

Nha hoàn bên cạnh cô Tư bỗng hoảng sợ hét lên như phát hiện ra điều gì đỏ, chỉ vào thẻ bài khắc hai chứ “Côn Luân” treo trên eo Trần Đức và Liều Tông Nguyên nói:

“Cô chủ nhìn kìa, không ngờ họ lại đến từ cái hố rác như Trái Đất, bị người như vậy nhìn đủng là xui xẻo mà!”

“Phải móc mât anh ta xuống giẫm nát, không thì xui lâm!”

Nha hoàn như nhìn thấy thứ gì rất dơ, vỗ ngực làm ra vẻ buồn nôn, mặt mày hiện lên vẻ chán ghét và mắc ói.

“Tiêu rồi, tiêu rồi…”, trái tim Liễu Tông Nguyên chợt thắt lại, đập liên hồi, sợ hãi đến cùng cực!

Đang không nhìn lung tung cái gì chứ!

Lần này thì hay rồi, xảy ra chuyện luôn rồi!

Ông ta toát mồ hôi, lo lắng hối: “Chủ nhân, mau xin lỗi! Xin lỗi đi! Cầu cô Tưtha thứ đi mà!”

“Ồ”.

Trần Đức nghe vậy, đứng dậy, đi lên trước mấy bước đến trước mặt cô Tư.

Mạc Ly Tiêu, thậm chí là người hầu và nha hoàn của cô Tư cũng không ngăn cản anh, cảm thấy anh muốn xin lỗi.

Mà ngay cả Liễu Tông Nguyên cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần xin lỗi thì còn có một chút cơ hội.

Dù có bị trừng phạt, cũng chưa chắc sẽ bị móc mắt xuống!

“Tôi muốn nói hai điều”.

Trần Đức đứng trước mặt cô ta, dáng người cao to trông khá là điển trai, nhàn nhạt mờ miệng:

“Đầu tiên, ban nãy tôi chỉ nhìn cô với ánh mât rất bình thường, chứ không có suồng sã, làm gì vô lễ hay có ý đồ với cô. Bởi vì… tôi đã thấy rất nhiều người đẹp như cô”.

“Thứ hai, bản thản tôi không thích bị đổ oan…”

Trần Đức nói đến đây, giọng nói bỗng ngừng lại một chút, trong con ngươi sâu thẳm như biển chợt trở nên nghiền ngầm, thích thú, khóe miệng khẽ

nhếch vẽ lên một nụ cười xấu xa.

Giây tiếp theo, anh giơ tay, động tác như nhanh nhẹn như rồng thò ra trước, bất ngờ, trước mât bao người, đặt lên cặp ngực căng tròn của cô Tư.

Sau đó, anh nhìn về phía Mạc Ly Tiêu và người hầu, nha hoàn của cô Tư nói:

“Thế nên, giờ tôi không những nhìn, còn sờ, cảm giác rất mềm, cũng khá sướng và thoải mái, rồi sao? Các người hâm mộ, ghen tỵ, khó chịu không?’*

“Hay là, muốn cẳn tôi?”

Giọng nói lạnh nhạt, khẽ vang lên khắp phòng nghỉ. Động tác ấy của Trần Đức khiến Liễu Tông Nguyên sợ đến nồi phun ra một ngụm máu.

Trong lòng ông ta hoảng sợ không thôi, máu dâng lên, cả khuôn mặt liên tục co giật trở nên trắng bệch, còn khó coi hơn là vẻ mặt của người chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK