Bỏ qua đại trận, gánh vác áp lực của Nam Cung Trần!
Bốn người rời khỏi đại trận, gọi ra vũ khí của mình cùng đuổi giết một người cầm kiếm, một người cầm đao, người thì cầm giáo!
Kiếm quang lóe lên, ánh đao chói mắt, mũi giáo như mũi tên lửa, từ ba hướng cùng đánh úp về phía Trần Đức.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Dường như chỉ trong nháy mắt đã đến sát người anh!
Trần Đức chẳng hề quan tâm đến bọn họ, Nam Cung Trần chỉ còn đúng một hơi thở, anh không thế cho ông ta thời gian đế lấy lại sức, phải
nhanh chóng giết chết lão già này.
Chỉ cần Nam Cung Trần chết.
Thì những người còn lại không đáng đế bận tâm!
Vì thế.
Anh chuẩn bị chịu đựng đòn tấn công của cả ba người, dùng nó để đổi lấy mạng Nam Cung Trần!
“Ông!”
Nhưng.
Đúng lúc này.
Không gian bỗng nhiên run lên, bên trong tiểu thế giới, Tiểu Y xuất
hiện, gọi vỏ trứng ra đế ngăn cản ba người đó lại, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất đế lao tới, che chắn trước mặt Trần Đức.
Ba người đều là cao thủ Khai Thiên, một người ớ cấp bậc đó không phải là thứ Tiểu Y có thể chịu nối, dù nó có lai lịch bí ấn, nắm giữ khá nhiều phép thần thông nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối, nó vẫn thua kém rất nhiều.
“Bốp!”
Vỏ trứng lập tức bị đánh bay, văng ra xa mấy ngàn mét, hoàn toàn không thể giam được một người nào.
Cùng lúc đó.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Đòn tấn công của ba người cũng đánh vào Tiểu Y.
Kiếm đâm thằng vào đầu nó, đao chém xuống một tay của nó, giáp lại xuyên thủng ngực Tiểu Y.
“Bi bô, y y…”
Một chất lỏng màu tím từ cơ thể thú nhỏ xíu của nó chảy ra, đó là máu của nó, miệng nó phát ra những tiếng kêu quái lạ, như đang khóc nức nở.
Đúng lúc này, hung quang của sát trận Bát Nguyên cũng như thủy triều bùng nổ, từ trên trời giáng xuống, đánh vào người Tiểu Y.
“Tiểu Y!”
Trần Đức tức muốn sùi bọt mép, thật sự hóa thành một ma vương, đồng tử cũng biến thành màu đỏ.
“Nam Cung Trần, ông đi chết đi cho tôi!”
Một bàn tay giơ lên, Trần Đức mượn chút thời gian quý giá mà Tiểu Y đã cho anh, trực tiếp đánh vào đầu Nam Cung Trần, sau đó cơ thể ỏng ta lập tức hóa thành vũng máu.
“Không!”
Nam Cung Trần gào thét, thần thức thoát ra khỏi cơ thế, giọng nói đầy tuyệt vọng và thê lương.
Nhưng.
Trần Đức không cho ông ta thêm bất kỳ một cơ hội nào, ngưng kết ra một luồng Thất Luyện, như một dòng sông dài bao trùm lấy ông ta.
Trên thực tế, Trần Đức cũng không cần phải làm vậy, Nam Cung Trần vốn là nỏ mạnh hết đà, là mặt trời xuống núi, thần hồn không còn chút lực chiến nào, tấn công như thế chính xác là dùng đại bác bắn muỗi.
Thất Luyện còn chưa bay đến thì Nam Cung Trần đã tan thành mây khói!
“Ầm!”