Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng.

Xương cốt đã không còn nữa!

Nơi cuối màn đêm đó chính là một tòa cung điện được làm bằng đồng xanh, màu đen ngòm!

Hai bẽn trái phải cung điện có một cột kim loại màu đen với đường kính ít nhất là mười mét, cây cột đó rẩt cao, như có thế đâm chọc trời, trên cột là sợi xích sât trông như một con mãng xà vừa thô vừa dày quấn quanh, trên xích sắt và cây cột đen đó đều phủ kín những đường vân chi chít, lóe lên những vầng sáng.

Bên phải cánh cổng cũng là một cây cột như thế.

Trên hai cây cột kim loại đó, đầu xích trái dài dưới mặt đất, một chia thành hai, nối liền với một bóng người!

Không sai!

Giữa cánh cổng lớn đó có một bóng người!

Bóng người đó vừa khô vừa gầy, chỉ có da bọc xương, trên người chỉ có cái quần cộc rách nát không sao tả nổi, đầu cúi xuống rất thấp.

Mái tóc xám xám trắng trắng, rối bời, bù xù che khuất hai má người đó, hai chân khoanh lại ngồi dưới đất.

Cánh tay người đó thì bị xích sắt siết chặt, kéo căng, đôi chân xếp bằng cũng thế!

Xích trắng trên cột kim loại đó chia thành hai nhánh, bẽn trái trói lấy tay trái và chân phải, bẽn phải lại trói tay phải với chân trái, khiến người đó chỉ có thể duy trì tư thế khoanh chân ngồi, hai tay bị kéo căng.

Có thể thấy rất rõ, xích sât không chỉ trói lấy người đó mà còn đâm xuyên vào cả da thịt, nối liền với kinh mạch và xương cốt, như hòa vào làm một với nhau.

Dưới vòm trời màu đen, trước cung điện đồng xanh chính là cánh tượng như thế khiến con người ta phải rợn cả tóc gáy.

Dù là Trần Đức cũng không khỏi dừng lại cách đó hơn mười mét.

Hết cách.

Sát khí âm u trong bầu không khí, ngọn nguồn của những quấy nhiều trong thần thức của anh đều đến từ bóng dáng yếu ớt, khô gầy, dường như chẳng

còn chút sức sống nào ở nơi đó.

“Tiền bối…”

Trần Đức cố gắng ổn định thần hồn, đứng cách đó hơn mười mét, chắp tay với người nọ: “Tôi là Trần Bát Hoang, đệ tử của đại viện trưởng cổ Lục Đạo, học viện Thánh Phong, cho hỏi, ông có phải là em trai của Thương Huyền Phong, Thương Huyền Đấu không?”

Trần Đức nói xong.

Anh im lặng, lẳng lặng nhìn bóng người đó, chờ đợi ông ta đáp lại.

Một phút, hai phút, mười phút, một giờ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK