Giây tiếp theo.
Mã Viễn lắc mình.
Thân thủ hắn cực nhanh, chỉ cần chưa đến nửa giây, hắn đã tiếp cận Trần Đức cách đó mấy mét.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào cố họng Trần Đức!
Về phần Trần Đức.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mã Viễn cười nhạt.
Chó bông vẫn chỉ là chó bông thôi.
Trước thế công như vũ bão của hắn, cơ bản là không kịp trở tay!
“Một con chó bông như mày được chết dưới linh khí của tao, chết trong tay tao, đó là vinh dự lớn của mày”.
Mũi kiếm của Mã Viễn càng lúc càng gần, gần hơn nữa, trên thân kiếm lóe lên hai gương mặt, là Mã Viễn với nụ cười nhếch mép và Trần Bát Hoang thờ ơ lạnh nhạt!
Quả thật là một thanh bảo kiếm!
Như gió rền sấm dữ, như rồng như hổ, khí thế nghiêng trời, cùng với âm thanh xé gió đầy sát ý, trong không khí không ngừng rít lên tiếng ma sát ken két rợn người!
Mã Viễn rất hiểu thực lực của mình, hắn đã thăng hạng không chỉ một đẳng cấp, nắm chặt nó trong tay, cũng giống như nắm chặt sống chết của kẻ khác vậy!
“Trần Bát Hoang, chết đi!”
Mã Viễn hưng phấn, kiêu ngạo, hắn muốn một kiếm xuyên yết hầu!
Xuyên thủng yết hầu Trần Bát Hoang!
“Nhớ kỹ, tên của tao, là Mã…”
Lời còn chưa dứt đã ngừng bặt.
Ngay sau đó…
Nụ cười trên mặt Mã Viễn đột ngột đông cứng!
Kiếm của hắn…
Chẳng những không đâm thủng được yết hầu Trần Bát Hoang một ly nào, mà còn khựng lại!
Hẳn trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Mã Viễn như nhìn thấy ma quỷ!
Kiếm Thanh Phong…
Bị hai ngón tay kẹp lấy!
Đó chính là tay của Trần Bát Hoang!
Ngay khoảnh khắc mà hắn cho rằng Trần Bát Hoang bị kiếm đâm xuyên cỏ họng, máu ộc ra, chết không nhắm mắt!
Hắn thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Sao lại… như vậy?”, hai mắt Mã Viền co giật.
Hắn không tin, không tin một thanh niên mới hai mươi tuổi lại có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đòn tấn công của hắn!
“Kiếm tốt đấy, chỉ tiếc, người dùng kiếm là rác rưởi”.
Ngay lúc đó.
Trần Bát Hoang lạnh nhạt lên tiếng.
Đồng thời, tay kia của anh nắm chặt thành quyền, đấm thẳng vào đầu Mã Viễn, tốc độ như đại bác bắn ra khỏi nòng!
“Bốp, binh, binh!”
Sức nặng ngàn cân, tựa thái sơn đè
đầu.
“Nhớ cho kỹ, tên của người chết không xứng nói cho tao biết!”
Tại đây có hình ảnh