Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bẽn cạnh, ỏng lão lẽn tiếng lúc nãy lại mở miệng: “Nguyên Hồn đan rất quý giá, cô cũng không có bao nhiêu, đừng lãng phí. Chúng ta muốn có được quyền sử dụng nơi này vẫn còn rất nhiều cách, chẳng han nhưqlết người!”___________________

“Trưởng lão, người ta không thù không oán gì VỚI chúng ta, cần gì phải thấy máu?”

Ánh mắt Dư Tư Vũ lướt qua ông lão, nhìn về phía Trần Đức: “Anh có thể nhường lại nơi này được không?”

“Không thích”.

Trần Đức không hề qua loa: “Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu các người muốn thì có thế nghỉ lại đây, nhưng tôi sẽ không rời đi”.

“Bướng bỉnh ngu ngốc”.

Ông lão đó trông có vẻ âm u, độc ác nhìn chằm chằm Trần Đức: “Này thanh niên, ngoan cố thì phải trả một cái giá đắt đấy”.

“Ồ”.

Trần Đức thản nhiên lên tiếng, bỗng nhiên, anh xoay người quay lại vị trí lúc nãy ngồi xuống, hoàn toàn mặc kệ bọn họ.

“Haiz…”

Dư Tư Vũ khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, trưởng lão, một mình anh ta sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, nghỉ lại đây thôi, đừng ra tay với anh ta làm gì,

tôi không muốn thấy máu”.

“Rõ”.

Ông lão thản nhiên liếc nhìn Trần Đức một cái, không thèm đế ý đến anh nữa.

Người đàn ông trước đó tuyên bố muốn giết Trần Đức lấy vài dụng cụ kim loại hình tam giác ra, rải khắp bốn phía.

“Lên!”

Dụng cụ kim loại sáng lên, vầng sáng rực rỡ sáng lạn bùng lên, dụng cụ kim loại như biến thành người máy, tạo nên một đống máy móc linh kiện, hỗ trợ lẫn nhau, dựa vào gốc cây to, dựng lên cả tòa cung điện loại nhỏ.

Nói là cung điện loại nhỏ, nhưng trên thực tế nó cũng chỉ nhỏ với Đại Thiên Thế Giới mà thôi, nhưng nó còn lớn hơn những biệt thự ở địa cầu, khoảng đâu đó ba đến năm ngàn mét vuông, vị trí của Trần Đức cũng bị chiếm dụng khiến anh buộc phải đứng dậy, lùi ra chồ khác.

Đây là lần đầu tiên Trần Đức trông thấy cảnh tượng này, quả nhiên đúng như lời Linh Lung nói, văn hóa và trình độ khoa học kỹ thuật cũng như võ học của Đại Thiên Thế Giới đã sớm vượt xa những thế giới khác.

“Trần Bát Hoang, chúng tôi chiếm mất chỗ của

anh, để bày tỏ lời xỉn lôi, anh có thể vào cùng chúng tôi”.

Dư Tư Vũ bước ra khòi kiệu, bước đi nhẹ nhàng, có vẻ tao nhã và đôi chút gợi cảm, nhìn về phía Trần Đức.

“Được!”

Trân Đức không từ chối, nháy xuống, đi tới trước cửa đại điện, khẽ gật đầu với Dư Tư Vũ.

Cô gái này chẳng những có mặt mũi, dáng người đẹp mà tính cách cũng rất tốt, hương vị của phụ nữ như thế, lúc nào cũng có thế hấp dẫn đàn ông.

Dù là Trần Đức cũng bất giác nhìn thêm vài lần.

“To gan, ai cho mày cái gan nhìn chằm chằm cô chủ nhà tao thế?”

Người đàn ông trước đó đòi giết Trần Đức quát lớn: “Ranh con, tao cảnh cáo mày nhé, ở cùng với bọn tao thì tốt nhất đừng có suy nghĩ không thực tế, không thích hợp với thân phận của mình. Nếu không, Phùng Trùng tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày, có hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK