Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Võ Si như thiên thần giáng xuống thế gian, phù vằn đại đạo quấn quanh hắn, nháy múa với hắn, sương đạo vô địch, khí tức cuồng ngạo phát tán xung quanh, khinh thường tất cả, càn quét tất cả.

“Phụt!”

“Phụt!”

“Phụt!”

Kể cả trạng thái của Trần Đức tăng đến đỉnh phong, trong tình huống không ra tay, anh cũng khó mà chống đỡ, trên người liên tục xuất hiện lổ máu, ngay cả chân tay cũng vỡ vụn, máu tươi nhuốm đỏ hư không, xương trâng hiện ra từ trong máu thịt, khiến người ta sớn tóc gáy.

Da thịt của Trần Đức cường mạnh đến mức nào? Cho dù đứng đó, để cho tu sĩ cảnh giới hóa đạo cùng cảnh giới với anh đánh, đối phương cũng

chưa chắc có thể làm thương đến một sợi lông của anh, nhưng lúc này lại tan xương nát thịt, máu nhuốm toàn thân.

Trần Võ Si thực sự quá mạnh, khiến người ta chấn hãi.

Nhưng biểu hiện của Trần Đức vẫn làm tất cả mọi người kinh hãi.

Đặc biệt là đám người Lâm Đông Nhạc, La Vân

Sơn.

Trong tình huống này, đừng nói đến Hóa Đạo, dù có là cao thủ Hợp Đạo, Quy Nguyên đến thì chắc hồn thế cũng tan biến hết rồi đấy nhí?

Mà Trần Đức lại còn sống.

Dù bị thương rất nặng nhưng anh vằn còn chút hơi tàn tản mát.

Đáng tiếc…

Dù Trần Bát Hoang có mạnh đến mức nào, nhưng cứ thế này thì anh chắc chắn chỉ có một con đường chết.

“Tên đó vẫn luôn trong thế phòng ngự, không ra tay, hay có thế nói là hoàn toàn không có cơ hội ra tay, lát nữa chắc chắn sẽ không thế chịu nổi nữa”.

“Đúng vậy”.

Khi mọi người đang nói chuyện thì vết thương của Trần Đức ngày càng nặng, có thể nói là bị Trần Võ Si đè ra đánh, trên người không có chỗ nào lành lặn, cực kỳ đáng sợ.

Cũng may xung quanh Trần Đức có Ly Hỏa bùng cháy, giúp anh đỡ một phần đòn tấn công.

“Ha ha ha, Trần Bát Hoang chết chắc rồi!”

Vương Mâu hào hứng cười điên cuồng, hai đấm siết chặt, huyệt Thái Dương nảy lên, gương mặt vô cùng dữ tợn, như thế hán ta đã trông thấy cảnh tượng Trần Đức tan xương nát thịt, hóa thành bột mịn vậy.

“Còn thiếu một chút nữa”.

Trần Đức chịu đựng đau nhức của cơ thế, tiếp tục suy diễn.

Sáng tạo một võ kỹ quá khó khăn, dù là anh thì cũng không thể thoát thai, tạo thành nó trong một thoáng chốc được.

Trong thức hải, loáng thoáng xuất hiện một hư ảnh mờ ảo, đang thoát thai từ trong hỗn độn, giãy dụa bước ra.

Trần Đức cần một chút thời gian.

“Trần Bát Hoang, sao hả? Mày can đảm lắm mà? Sao không nói gì nữa vậy?”

Hai mắt Trần Võ Si là sự rét lạnh, uy thế tứ

phương, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Đức, khóe môi nhếch lên nụ cười âm u buốt giá.

Hắn từng bước đi về phía Trần Đức, mỗi một bước đều nghe như giầm nát mạch đại địa, bốn phía rung động.

Ngay sau đó.

Hắn nhấc chân, vận chuyển thần uy vô thượng, tất cả năng lượng của võ kỹ đều dồn xuống chân, mang theo tia lửa điện như mạng nhện giẫm lên người Trần Đức.

Một cước này giẫm xuống, Trần Đức chắc chân phải chết!

Mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đó, sợ mình bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc nhất.

“Ông!”

Đúng lúc này.

Đột nhiên!

Trong sấm sét, một vầng sáng rực rỡ chợt lóe lên.

Ngay sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK