Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, cùng lắm cũng chưa đến 30, tóc đen ngang vai, mày kiếm mắt sáng, làn da ánh lên màu đồng cổ khỏe mạnh, cơ thể vạm vỡ, rắn chắc, đằng sau đeo một thanh trường thương dài 5m màu đỏ.

Cả người anh ta giống như một cây giáo, dáng người thẳng tắp lộ ra sự sắc bén.

Người đó là Diệp Mặc Trần!

Xếp thứ 4 trong nội viện của học viện Vô Song và cũng là đệ tử chính thức duy nhất của Thái thượng trưởng lão Quan Lan.

Tên thầy giáo kia thấy anh ta bèn dừng lại:

“Diệp Mặc Trần…”

“Sư phụ bảo tôi báo cho mọi người ỏng ấy thấy trong người không khỏe, chuyện của Cố Tinh Hoa, ông ấy mặc kệ, sống hay chết đều do số trời”.

Diệp Mặc Trần không có nhìn tên thầy giáo kia, mà là nhìn thắng vào Trần Đức nói:

“Thầy ấy còn nói, nếu anh có bản lĩnh thì cứ thẳng tay đập mở tháp Tụ Linh, giết chết Cố Tinh Hoa”

Diệp Mặc Trần nói xong cảu đó cũng không đi, mà là đứng tại chỗ chờ quyết định của anh.

“Thế hả? Nếu tháp Tụ Lỉnh bị tôi đánh nát thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”, Trần Đức nhàn nhã hỏi. Tháp Tụ Linh là bảo vật của học viện Vô Song, nếu nát, đương nhiên sẽ xảy ra chuyện lớn.

Anh không muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung của học viện Vô Song.

“Ha ha, nếu anh có thể đánh nát tháp Tụ Linh thì mọi trách nhiệm sẽ do thầy tôi chịu hết, sẽ không ai trách anh đâu”, Diệp Mặc Trần nhếch mép lộ ra một nụ cười lạnh.

Đánh nát tháp Tụ Linh?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Đừng nóỉ là cảnh giới mạnh nhất Linh Hải sơ kỳ mà Trần Bát Hoang thể hiển ra lúc đầu, Linh Hải đỉnh là anh ta cũng không thể nào đánh nát nó!

Tại sao anh ta lại biết ư? Bởi vì, anh ta đã từng thử…

Chắng những không đánh vỡ được, mà ngay cả một vết nứt cũng không có!

Vậy một tên tân sinh Linh Hải sơ kỳ, dựa vào cái gì làm được?

Lẽ nào chỉ bằng một chiêu đánh bại viện trưởng nội viện ban nãy?

Nói thật, Diệp Mặc Trần anh ta cũng có thể đánh bại ông ta bằng một chiêu được không?

Nhưng tính ra thì nửa chiêu cũng đủ rồi!

“Trần Bát Hoang, anh có thời gian một ngày, Cố Tinh Hoa là đệ tử của thầy tôi, sau hôm nay, nếu hắn còn sống thì ông ấy sẽ không ngồi yên mà mặc kệ”, Diệp Mặc Trần bổ sung.

Công Tôn Hằng sửng sốt, thoáng chốc đã hiểu được cách làm của Quan Lan.

Rõ ràng là ông ta muốn bảo vệ Cố Tinh Hoa, ăn chắc Trần Đức không thế mở ra tháp Tụ Linh!

Mà sự thật cũng là như thế, VỚI sức mạnh của Trần Đức thì sao mở được tháp Tụ Linh chứ? Đảy là

vũ khí mà lão tố Vô Song Môn từng dùng, sau khi trải qua gần ngàn năm, tuy đã không còn như trước, nhưng cũng không phải một võ giả có cấp bậc như Trần Bát Hoang có thể mở ra được!

“Cậu Trần, Quan Lan lão tổ không đến thì chẳng còn cách nào mở ra tháp Tụ Linh được nữa”, Công Tôn Hằng sợ Trần Đức khó chịu, dè dặt hỏi: “Hay là, cậu thử xem có thể mở ra hay không?”

“Nếu không phải chịu trách nhiệm thì đương nhiên tôi sẽ không khách sáo”.

Sao Trần Đức lại không biết suy nghĩ của cái ông tên Quan Lan lão tổ kia chứ? Muốn dùng cách này để bảo vệ cố Tinh Hoa à? Chắc không vậy?

Thoáng chốc, anh bèn thầm trò chuyện với Linh Lung trong đầu, hỏi xem có cách nào đánh nát được tháp Tụ Linh khồng.

Sau đó, anh đã nhận được đáp án là có thế!

Thậm chí, anh còn không cần phải dùng hết sức mạnh!

“Viện trưởng, làm phiền ông bảo những đệ tử kia đi ra xa một chút, tránh làm họ bị thương”, Trần Đức cũng nói với đám Ưng Thanh Vũ, Âu Dã Thanh Vũ bên cạnh: “Mọi người cũng đứng xa chút”.

“Tên khốn, cố lên nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK