Cũng chỉ có người của thế lực cố xưa bọn họ biết Bát Thần đã là quá khứ, đã rất lâu rất lâu rồi.
Hiên Viên Anh Hùng không ngờ được nhìn thấy tấm da người Bát Thần trong cơ thế Trần Đức, quan trọng là tấm da người đó còn bao bọc thần hồn của Trần Đức, dường như sống lại, như người thật, sinh động như thật.
Quan trọng nhất là có tấm da Bát Thần bao bọc.
Thần hồn của Trần Đức vẫn chưa hoàn toàn bị ma nguyên nuốt chửng!
Trên thần hồn còn sót lại một điếm vô cùng nhỏ, tỏa ra hào quang trẳng.
Rất nhỏ yếu, nếu không quan sát kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy!
Đó là chỗ duy nhất da người Bát Thần khỏng bao bọc, còn thanh nhỏ hơn kim khâu.
Hiển nhiên, là một chút thần thức cuối cùng mà da người bảo vệ.
“Vần cứu được”.
Hiên Viên Anh Hùng vui mừng, nhưng niềm vui đó rất ngắn ngủi, bởi vì muốn kéo lại thần trí của Trần Đức chỉ với một chút thần thức đó thì quá khó!
Khó đến mức nào?
Khó đến phải chết!
Đúng!
Chính là phải chết!
Đừng nói trạng thái mệt mỏi tiều tụy của Hiên Viên Anh Hùng hiện giờ, cho dù là trong thời kỳ đính cao, ông ta cũng rất khó làm được, không liên quan gì đến sự mệt mỏi hưyếu, muốn gọi Trần Đức tỉnh lại, thì phải lấy hồn rửa hồn, lấy mạng đổi mạng!
Cứu hay không cứu?
Lựa chọn này không khó với Hiên Viên Anh Hùng.
Ông ta chỉ ngón tay vào giữa đôi lông mày của Trần Đức.
Thuận theo ngón tay của ông ta, từng luồng sức mạnh thần hồn như biến cả, như thủy triều truyền sang thần hồn của Trần Đức, thần hồn của ông ta tiến vào, có thế thấy rõ ràng, da của Hiên Viên Anh Hùng càng lúc càng khô nứt, mất đi vẻ trơn bóng, khí tức sinh mệnh dần mất đi, biến mất.
Ngược lại, điếm sáng duy nhất của thần hồn Trần Đức đang dần to dần, da người Bát Thần bao bọc thần hồn của anh cũng từ từ buông lỏng.
Đương nhiên tốc độ to lên không nhanh.
Có thế nói là khá chậm, hết nửa canh giờ sau.
Đôi mắt tanh máu, tàn bạo của Trần Đức mới có được vẻ trong veo mơ hồ, trong mắt anh, dần xuất hiện bóng hình già nua của Hiên Viên Anh Hùng, miệng khẽ mấp máy, muốn nói, nhưng lại không thốt ra được, còn đang trong trạng thái cực kỳ đau khố, tối tăm.
“Cái mạng này của huynh trưởng vốn đã không còn nhiều thời gian, còn Bát Hoang, con đường của cậu còn dài, lấy mạng đối mạng, rất có lợi, chẳng phải sao?”, Hiên Viên Anh Hùng già đi rất nhiều, như ông lão nhà hàng xóm, vô cùng hiền từ, nhân hậu.
“Nếu sau này cậu thực sự cảm thấy áy náy thì giúp tôi hoàn thành một nguyện vọng đi”.
Cùng với lời nói của Hiên Viên Anh Hùng, thần hồn của ông ta cũng không dừng nghỉ, trong đôi mắt dường như nhớ đến chuyện từ rất lâu, từ từ nói.
“Rất nhiều năm trước, lúc đó tôi còn nhỏ, được gia tộc điều đến một nơi hẻo lánh xa xôi rèn luyện, một lần, bị thương nặng, khi tỉnh lại, được đưa về một thôn nhỏ chữa trị, người chữa trị cho tôi là một người phụ nữ, bà ta cũng coi là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên, sau khi hồi phục, tôi nói với bà ta, tôi đến từ tộc Hiên Viên, hỏi bà ta có nguyện vọng gì, tỏi có thế giúp bà ấy hoàn thành”.
“Người phụ nữ đó được biết thân phận của tôi, tôi vốn cho rằng bà ấy sẽ đòi hỏi vinh hoa phú quý, ai ngờ, bà ấy đột nhiên trở nên ngưng trọng, cho dù mười mấy vạn năm trôi qua, tôi vẫn nhớ cảnh đó, bà ấy nghiêm túc, kính trọng, tôn kính nói với tôi…”
“Con à, sau này, nhất định phải đối đãi tốt với người đời”.
Kéo lại dòng tưởng nhớ, Hiên Viên Anh Hùng nhìn Trần Đức, bình tĩnh nói: “Ban đầu, tôi con trẻ, không hiếu có nghĩa là gì, cho đến sau này trải qua nhiều chuyện, mới hiếu nổi khổ người đời, đặc biệt là thế giới đại thiên, ờ đây, tuản theo pháp tắc, cá lớn nuốt cá bé”.