‘Tiếp tục tu luyện…”
Trần Đức không rời khỏi đó ngay, mà bắt đầu rèn luyện, khu rừng trúc ở núi Vạn Long này là một nơi rất tốt đế rèn luyện, cần gì phải đi nhanh như thế, mới đột phá nên anh cũng cần làm quen với cảnh giới trước mắt.
Vì thế, mấy ngày sau đó.
Trần Đức dùng đôi mắt ngự thú, gọi tám linh thú trong núi Vạn Long có cấp bậc Thần Vương đến để luyện tập, đánh cho long trời lở đất, núi non đố sập._________________________________________________
Vào cái ngày Trần Đức đột phá.
Học viện Thánh Phong.
Bên trong Đại Thiên Bí cảnh, lại có biến động!
Bởi vì.
Linh tinh dưới núi Vạn Long chẳng bay đi đâu xa, mà chạy đến Đại Thiên Bí Cảnh!
Sau đó!
Có một vài võ tu gặp được.
Có người còn tìm thấy tận hai, ba linh tinh!
Bàn Khai đang bế quan cũng phải thức tỉnh, xuất quan trước thời hạn, dùng những thủ đoạn mạnh mẽ đế giành giật mười tám linh tinh từ tay các Thần Tôn và Thần Vương!
Hẳn ta không cướp đi toàn bộ, bởi vì hẳn ta biết, nếu cướp hết sẽ bị mọi người vây đánh, bớt đi một ít mới có thế xoa dịu lửa giận trong lòng bọn họ, để họ tiếp tục tranh giành.
“Ha ha, đáng giá, rất đáng giá!”
Mười tám linh tinh trong tay, Bàn Khai hào hứng
đến quên mình, chuyến đi đến Đại Thiên Bí cảnh này hắn ta lời rất to!
Chỉ còn năm ngày nữa là bí cảnh đóng lại, hắn ta tìm một nơi thật tốt, tiếp tục bế quan, luyện hóa linh tinh!
Năm ngày sau, hắn ta mở to hai mắt, vô cùng hào hứng.
Mười tám linh tinh, hắn ta luyện hóa được sáu, mà cảnh giới của hắn ta đã lên tới Thần Vương tam trọng đỉnh phong!
Bấy giờ.
Dù là Thần Vương tứ trọng hẳn ta cũng tin chắc mình có thế vượt cấp đánh chết!
Suy nghĩ đó không phải là vô căn cứ, mà là đánh giá hết sức chính xác về lực chiến của bản thân mình!
“Lần này, tao muốn chống mắt lên nhìn xem ai có thế giúp mày, Trần Bát Hoang!”
Trong mắt Bàn Khai là sự khát máu lóe lên dày
đặc.
“Vu vù…’
Đúng lúc này, Đại Thiẽn Bí Cảnh xuất hiện động tĩnh, cửa vào đang đóng lại, Bàn Khai vươn người đứng dậy, lập tức lao ra Đại Thiên Bí Cảnh!
“ĐỒ đệ ngoan, cuối cùng con cũng ra rồi, ha ha!
Bên ngoài Đại Thiên Bí cảnh, viện trưởng Danh Thiên Viện, Trần Không Hành đã sớm dẫn hơn trăm người Danh Thiên Viện tới đứng chờ ở đó.
“Ra mắt sư huynh!”
“Ra mắt sư huynh!”
Khi Bàn Khai bước ra, người Danh Thiên Viện, dù là cánh giới Thần Vương cũng cung kính cúi người hành lễ!
‘Tốt, tốt, tốt!’