Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Keng!”

Đồng thời, anh vung kích Định Thiên, Kích Định Thiên được tắm trong nguyên khí Hỗn Độn, lóe lên hào quang màu u tối, cực kỳ cực kỳ khó khăn đánh hướng lẻn trẽn, trước mặt dường như có kết giới vô tận, khi kích Định Thiên lướt qua, vén lên từng đợt sóng âm kim loại, tia lửa bắn khắp xung quanh!

Trong phút chốc, một chưởng đó và kích Định Thiên đập vào nhau!

Khoảnh khẳc đập vào nhau, trời đất tĩnh lặng vì nó, mất đi âm thanh, mất đi sắc thái.

Sau ba hơi thở,

“Ầm!”

Một đám mây hình nấm khống lồ tỏa ra, bùng nổ kinh thiên động địa, cả đảo Định Thiên, các thành trì lớn, các khu vực lớn đều rung chuyển, như chiếc thuyền khổng lồ gặp phải tấn công mạnh chìm xuống, đại đạo cũng hỗn loạn!

Đây chính là cường giả cảnh giới Thiên Đạo, một lời nói, một hành động nhưthỉên đạo giáng xuống!

Chỉ một chưởng đủ để uy áp tứ hải, chấn hãi tám phương!

Sau tiếng nố, có thế thấy rõ ràng, ở chỗ Trần Đức vừa đứng không còn lại gì, ớ đó có một hố sâu ngàn trượng đường kính mười mét, trong hố sâu, dòng hỗn loạn hư không nối lên, như động đen, sức mạnh đáng sợ điên cuồng lưu chuyển, vô cùng hỗn loạn!

ở chỗ cách mười mét không hề bị tốn hại!

Có thế thấy, Cát Phong Hành kiếm soát sức mạnh chuấn xác đến thế nào.

Thủ đoạn như này khiến mấy chục vạn người có mặt phải chấn hãi đến không thế hoàn hồn, có cảm giác may mân thoát khỏi cái chết.

Chỉ vì khoảnh khắc vừa nãy, chín mươi phần trăm số người có mặt đều cảm thấy đáng sợ, cho rằng mình cũng sắp vô duyên vỏ cớ bị liên lụy, chết thảm tại đây.

Nhưng sóng gió lắng xuống, họ vẫn còn sống.

Nhưng họ biết rõ, không phải là Gia Cát Hành không giết được họ, chỉ là ông ta không muốn giết thôi!

Còn Trần Bát Hoang, không cần nói, đương nhiên là chết rồi!

Anh còn có lý do đế sống sao?

Đừng nói ba chưởng, Trần Bát Hoang cũng không thể đỡ nổi một phần mười uy lực của một chường vừa nãy

Nghịch thiên thì đã làm sao? Có được kích Định Thiên thì thế nào? Đối diện với Cát Phong Hành, như một làn mây khói, cũng chỉ vậy mà thôi!

“Luận đạo lần này kết thúc tại đây”, Cát Phong Hành nhìn dòng hỏn loạn trong hố sâu, tuy ông ta thực sự tin rằng Trần Bát Hoang đã chết, không còn thi thế, nhưng sắc mặt vẫn không được vui, Trần Bát Hoang chỉ là con kiến, dẫm chết con kiến, ông ta khỏng có chút cảm giác sung sướng nào, vẩn chắng là gì với ông ta.

Nhưng Trần Bát Hoang giết chết sở Hiên trước mặt ông ta, chuyện cười này được truyền về học cung Đạo Vận, e là cũng đủ lưu truyền ngàn năm.

Chuyện này vốn không được xảy ra!

Cát Phong Hành nói xong, bèn định quay người bỏ đi.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một luồng khí tức quen thuộc chui vào trong cảm nhận, bóng hình định bỏ đi cũng giật mình vì nó.

Sau đó ông ta không thế tin được, ngạc nhiên quay người nhìn dòng hỗn loạn trong hố sâu.

Cùng lúc đó, trong hố sâu hổn loạn, một bóng hình xông ra, đứng thẳng trong không trung!

Anh cầm kích Định Thiên, toàn thân là máu, áo và da đều nhuốm đỏ, vừa nhìn, thứ duy nhất còn có thế thấy rõ ràng, là đôi mắt sáng, đôi mắt kiên nghị!

Khoảnh khắc anh xuất hiện, tất cả mọi người đều sợ giật mình!

Trần Bát Hoang!

Anh… anh… anh vần sống!

Hơn nữa

Sức sống khá mãnh liệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK