Mẹ của Kỳ Hàn khóc nấc lên, bà là một người thông minh, bà biết hiện tại không thể ngăn cản Kỳ Sơn, nếu không, Kỳ Hàn sẽ càng thê thảm hơn.
Sau mười cú đá, trên người Kỳ Hàn toàn là dấu chân và máu tươi. Sắc mặt hắn tái nhợt, cứ như phủ lên một lớp sơn trắng vậy, hắn không ngừng ho ra máu, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, vô cùng khó chịu.
“Đủ rồi”, Kỳ Thương Long phất tay, dù gì thì đó cũng là cháu ông ta, có không thích đi chăng nữa thì vẫn là máu mủ ruột rà.
Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó dừng lại và bước đến giữa sảnh: “ồng nội, Kỳ Sơn nguyện ý đi một chuyến đến thành phố Tân”.
“ừm, đi sớm về sớm”.
Bọn họ biết rất rõ thực lực của Cát Hằng, Trần Bát Hoang có thế dê dàng giết chết gã, từ đó có thể thấy được thực lực của người này không thế khinh thường. Phóng mắt toàn bộ nhà họ Kỳ, e rằng có không quá mười người có thể xử lý được hắn.
Nếu Kỳ Sơn chịu đích thân ra tay thì đó chính là lựa chọn tốt nhất.
Thành phố Tân, trang viên biệt thự Tử Cấm.
Trần Đức đang ở nhà.
Lúc này, anh đang uống rượu với Trương Thiên Dương.
“Cậu Trần, ngày hôm qua may mà có cậu, nếu không có lẽ bây giờ tôi đã là một cái xác rồi. Haiz, không ngờ là đứa
con trai không nên thân của tôi lại dính líu đến người của gia tộc lánh đời”, Trương Thiên Dương cảm thán. Hôm nay ông ta cố ý đến đây là để cảm ơn Trần Đức, ngoài rất nhiều lễ vật, ông ta còn bỏ ra một số tiền lớn để mua hơn mười vò rượu lâu năm mang đến.
Trần Đức đã cứu mạng ông ta và nhà họ Trương thêm một lần nữa, ông ta thật sự không biết nên cảm tạ như thế nào, chỉ có thể dùng hết khả năng để mang đến đồ mà Trần Đức thích.
Đồng thời, nếu như Trần Đức cần, dù phải chết, ông ta cũng sẽ không chớp mắt.
Trương Thiên Dương nhấc một vò nữ nhi hồng 18 năm lên, chuẩn bị mở.
“Tôi đã nói rồi, tôi và ông có duyên”, Trần Đức ngăn Trương Thiên Dương mở rượu, anh duỗi tay đón lấy vò rượu, kế
đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện. Bỗng nhiên, một đốm lửa màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay Trần Đức, đốm lửa kia không ngừng nhảy nhót, bắt đầu hâm nóng rượu.
“Đây là…”, Trương Thiên Dương trợn tròn mắt, vẻ mặt dại ra.
Ôi má ơi, đây là tình huống gì thế?
Sao lòng bàn tay người lại có thể phun ra lửa?
Thật thần kỳ!
Quả thực là thủ pháp của thần tiên!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Trương Thiên Dương chắc chắn sẽ không tin.
“Cậu Trần, cậu…”, Trương Thiên Dương mở to mắt nhìn đốm lửa kia, kinh
ngạc đến mức không nói nên lời.