Lúc này đây, anh chính thức có cái nhìn hoàn toàn mới về thế giới của võ giả.
“Cô tìm tôi có việc gì?”, Trần Đức nhìn Âu Dã Tư Linh. Anh có thể xác định cô gái trước mặt không có ý định giết anh. Thứ nhất, anh không cảm nhận được sát ý từ cô ta, thứ hai, nếu cô ta muốn giết anh thì bây giờ Diêm Mộng đã là một cái xác rồi, chứ không có chuyện ngất đi thôi đâu.
“Giao ra kiếm tâm Long Ngâm, tôi sẽ đền bù cho anh một bộ võ kỹ cấp cao, từ nay về sau, chúng ta không liên quan nhau”, giọng Âu Dã Tư Linh rất lạnh lùng và dứt khoát.
Trăng rằm lơ lửng trên cao, Âu Dã Tư Linh đắm mình dưới ánh trăng, bộ váy trắng càng làm nổi bật nét yêu kiều của cô ta, trông hệt như tiên nữ giáng trần.
Tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp kia lại không có một chút cảm xúc, lạnh lùng như băng tuyết ở bắc cực.
Đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình ảnh của Trần Đức, giọng Âu Dã Tư Linh đầy kiêu ngạo: “Sau khi giao ra kiếm tâm, hôn ước giữa tôi và anh sẽ được giải trừ, kể từ hôm nay, anh có đi đâu, làm gì cũng không liên quan đến tôi, mong anh cũng đừng nhắc đến tên tôi”.
Vừa dứt lời, cô ta nhìn thẳng vào anh, chờ đợi đáp án từ anh.
Trần Đức nở nụ cười, anh không thích người khác uy hiếp mình, dù người đó có mạnh hơn anh thì cũng thế. Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, đây là tín ngưỡng mà một quân nhân luôn khắc ghi trong lòng.
Tuy anh không phải là quân nhân, không có quân trang, nhưng quân hồn
Trần Đức ngước nhìn Ảu Dã Tư Linh, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự kiên quyết và từng trải: “Xin lỗi, tôi từ chối đề nghị của cô!”
“Từ chối?”
Trong mắt Âu Dã Tư Lỉnh lóe lên tia kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Đức: “Anh chắc chứ?”
“Tôi nhớ em gái cô từng nói, cô là một người luôn tuân thủ hứa hẹn. Bố cô đã nói không cho phép cô ra tay với chủ nhân của kiếm tâm Long Ngâm”.
Trần Đức nở một nụ cười hờ hững, thoạt nhìn có chút quyến rũ, anh lười nhác nói: “Sao hả? Muốn giết tôi?”
“Anh nghĩ tôi không dám?”, Âu Dã Tư Linh nhíu mày, kiếm trong tay cô ta sáng chói như ánh mặt trời, thoáng cái, mũi kiếm đã dừng trước cổ họng Trần Đức, chỉ cách 0.001 mét nữa thôi là có thể lấy đi tính mạng của anh.
Một luồng khí lạnh bủa vây Trần
Đức.
Nhưng anh lại không nề trốn tránh, thậm chí không nháy mắt lấy một cái, trên môi vẫn giữ nụ cười thản nhiên như trước: “Tôi tin cô dám, nhưng cô sẽ không làm vậy, bới vì đúng như em gái cô đã nói, cô là một người luôn tuân thủ hứa hẹn”.
“Nếu muốn giết, cô đã ra tay từ sớm rồi… không phải ư?”
Không phải ư?
Đúng!
Quả thật là vậy! Âu Dã Tư Linh là một người trọng chữ tín, cô ta nhất định sẽ làm theo di ngôn của bố. Năm đó, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cô ta lại nhớ rất rõ mình đã hứa với bố những gì.
Vĩnh viễn không được làm tổn thương chủ nhân của kiếm tâm Long Ngâm.
Chính vì thế, cô ta mới không giết Trần Bát Hoang.
Nếu không, lúc này Trần Bát Hoang đã là một cái xác lạnh lẽo.
Tuy nhiên…
Trước đó, Âu Dã Tư Linh tin chắc rằng mình có thể lấy lại kiếm tâm Long Ngâm mà không cần phải giết Trần Bát Hoang. Bới vì… ít có ai trong thế tục có thể kháng cự được sức hấp dẫn của võ kỹ, cũng như có thể chịu được sự uy hiếp
và đe dọa của một cô gái xinh đẹp như cô ta.