Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã thu lại dáng vé tươi cười, sâc mặt dần trớ nên khó coi của Sở Thiên Phàm, nhàn nhạt nói: “Con của chó, nể tình anh cũng coi như là con cháu của Sửu gia, quỳ xuống, dập đầu một trăm cái, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của anh”.

Trần Đức sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của Sửu gia, đương nhiên sẽ không tùy tiện giết chết con cháu của ông ấy.

Anh bằng lòng cho Sở Thiên Phàm một cơ hội, cơ hội rập đầu chuộc tội.

Sắc mặt của Sở Thiên Phàm đã trờ nên vô cùng khó coi.

Con của chó!

Lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám gọỉ hân như vậy!

Cả Hoa Hạ có bao nhiêu người nhìn thấy hắn mà không phải cung cung kính kính gọi một tiếng “sếp Sờ”, “cậu chủ Sờ”, “anh sờ” chứ?

Mấy ông lớn đó còn vô cùng tôn trọng hẳn, mà hõm nay lại bị một tên ngông cuồng mắng mỏ?

“Ha ha..:

Sớ Thiên Phàm tức giận đến mức bật cười: “Xem ra, những kẻ thấp kém suy cho cùng vẫn là những kẻ tầm thường, đến giờ vần còn không hiểu thế lực của nhà họ sở chúng tao lớn như nào”.

Sở Thiên Phàm từ trên người lẩy ra một hộp xì gà, rút ra một điếu, từ từ châm lửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra một làn khói dày, tùy tiện nói: “Suy cho cùng, chung quy mày thuộc tầng lớp thấp nhất, người của tầng lớp thấp nhất thì làm sao mà biết được cuộc sống của những nhân sĩ thượng lưu như chúng tao?”

‘Tao không có hứng thú nói nhảm với mày, nếu mày là đệ tử của con chó già sở Thế Long đó, vậy sẽ cho mày đợi một lúc nữa rồi chết, nhìn chúng tao san bằng, đào, quật xác ông ta”.

“Sở Hoài Vũ, còn chờ gì nữa, làm đi”, sờ Thiên Phàm lại phớt lờ Trần Đức, nói với sờ Hoài Vũ.

Hắn muốn giết Trần Bát Hoang, nhưng không phải là bây giờ, bởi vì, hân muốn để Trần Bát Hoang cảm thấy sợ hãi, cảm nhận được sức mạnh của nhà họ Sở!

“Vâng!”

Sớ Hoài Vũ đến trước mộ, khởi động tay chân, đối với cấp đại sư như hắn ta mà nói, việc san bằng

một ngôi mộ không khó.

Hai bắp tay căng phồng lên, dồn chút sức lực trên người xuống hai chân, sau đó nhấc một chân lên, đạp lên mộ của Sửu gia.

Chỉ là, một giây sau, chân của hần ta còn chưa đáp xuống, Hình Tông Đài bất ngờ ra tay, nắm lấy cánh tay của hắn ta, Sở Hoài Vũ vẫn chưa định thần lại, Hình Tông Đài đã tung một đòn ném ngã qua vai tiêu chuần.

Ầm!

Sớ Hoài Vũ bị quăng ra ngoài, đau đến nhe răng trợn mẳt, vẻ mặt kinh hãi chằm chằm Hình Tông Đài: “Ông…ông cũng là…võ giả?”

“Đúng vậy, họ Hình tồi bất tài, cũng là võ giả cấp đại sư”, Hình Tông Đài nhàn nhạt nói.

“Mặc dù đều là đại sư, nhưng lợi hại hơn cậu một chút”.

Nhìn xem, đây là lời của người nói sao?

Sớ Hoài Vũ tức đến mức sắc mặt xanh đen, muốn nói vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thế nhìn Sở Thiên Phàm: “Anh Phàm!”

Sớ Thiên Phàm duỗi một tay kéo hân ta dậy:

“Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể làm thống soái, hóa ra là võ giả”.

“Có điều tiếc là quá yếu!”

Vừa dứt lời, Sở Thiên Phàm đột nhiên tung một chưởng đánh vào ngực Hình Tông Đài, ngay lập tức, Hình Tông Đài lùi lại cách đó bảy tám bước, sắc mặt trở nên tái mét, mà sở Thiên Phàm lại rất thoải mái, giống như một chưởng đó không hề dùng sức, nhìn thắng vào Hình Tông Đài, uy hiếp nói: “Nếu ông còn dám ra tay một lần nữa, cho dù bị Hoa Hạ truy cứu, tôi cũng sẽ giết ông, hiểu chưa?”

“Wow, anh sở thật lợi hại!”, người phụ nữ bên cạnh nịnh nọt vồ tay tán thưởng.

Sở Thiên Phàm nở một nụ cười đắc ý, không đợi Hình Tông Đài trả lời, hắn xoay người lại, đối diện với mộ Sửu gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK